ĐƯỜNG MÒN - Trang 64

ra mờ mờ giữa bức tranh rừng rậm tối đen làm nền. Ngăn hành lý
sau xe mở toang hoác. Wild cho xe chạy chậm lại nên Lee đã nhận ra
đó là chiếc xế hộp đã rời bãi đậu xe của nhà nghỉ lúc chiều. Một
trong hai đèn pha vẫn sáng soi tỏ đám cây cối rậm rạp phía trước.
Wild hạ kính xe xuống và Lee nghe tiếng lốp xe của họ nghiến
trên lớp sỏi rải ven đường. Xe dừng hẳn. Không khí lạnh tràn vào bên
trong.

Lee rùng mình ngồi cho ngay ngắn lại. Ở tư thế này, lớp băng

Wild vừa quấn cho hắn lúc chiều siết chặt vào ngực hắn.

- Anh làm gì thế?

Wild chỉ phẩy tay không đáp. Lẫn trong tiếng máy chạy không

tải, Lee nghe rõ tiếng ‘tít, tít’ của bộ phận làm mát. Ngoài ra hắn
còn nghe thấy một âm thanh lạ: tiếng ‘xì, xì’ của khí nén đang thoát
ra ngoài. Lee nhìn kỹ hơn chiếc xe kia và thấy nó vừa gặp tai nạn.
Hắn nhăn mặt kinh hãi. Đầu xe có vết lõm khá sâu ở ngay giữa,
kính chắn gió dập vỡ, mảnh thủy tinh đâm lên tua tủa. Chất lỏng
nhỏ tong tỏng xuống nền đường trải nhựa. Hình như bảng điện còn
nguyên vẹn. Lee hình dung những con số trên đó chạy nhốn nháo
vào màn đêm, lúi cúi tìm chỗ nấp. Giá chuyện ấy có thật thì buồn
cười lắm nhỉ!

Thứ bày ra trước mắt giống hệt một cảnh tai nạn hắn nhớ mãi.

Tiếng rên rỉ khe khẽ tan vào thinh không. Sự tĩnh mịch đến gai
người. Tiếng ‘tít tít’ dai dẳng mãi không thôi.

Chỉ sau khi tĩnh trí lại, Lee mới thấy một khuôn mặt gí sát kính

cửa sổ của hàng ghế sau, trông như mặt phụ nữ chết trôi. Cái miệng
đầy máu của bà ta he hé và áp chặt vào tấm kính ẩm ướt. Lọn tóc
màu sẫm, hơi lượn sóng rũ xuống trông như rong rêu che kín một
bên mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.