ĐƯỜNG MÒN - Trang 84

- Nhưng sao tôi phải tin anh chứ? Tôi có quen biết gì anh đâu?

- Thế cậu có tin người quen của cậu không?

Câu ấy nghe ‘xóc óc’ thật, nhưng Lee vẫn bật cười. Anh ta nói

đúng. Đang đậu trên dây điện, một con chim kêu quang quác bổ nhào
xuống đường như hòn đá bị ném từ trên cao, rồi hối hả mổ vỡ vỏ
của con ốc sên ngay trên mặt đường nhựa.

- Tôi vẫn không thể hiểu toàn bộ chuyện này.

Wild không trả lời, chỉ nhún vai rồi đưa xe vào bãi. Tắt máy

xong, anh lau mũi bằng ống tay áo cáu bẩn. Thân hình anh quá
kềnh càng so với nội thất của chiếc xe nhỏ bé này. Ngồi cạnh
anh, Lee cảm giác người hắn dần teo lại, sức sống từ từ cạn kiệt và
gầy tọp đi. Hắn hỏi lại:

- Anh nói lại xem mình đang đi đâu đây?

Nhưng lúc đó, Wild đã ra khỏi xe và đang mở khóa phòng trọ. Lee

xách cặp táp đựng tiền đi theo anh.

Phòng họ thuê ám mùi thuốc lá mốc và mùi thuốc giặt thảm rẻ

tiền. Nó cũng lưu lại mùi của người lạ từng ở đây. Khi còn bé và sau
lúc cha mẹ tử nạn, người ta thường mang đồ ăn đến cho hai chị em
hắn. Nói chung, toàn những món ăn bình thường như thịt hầm
hoặc bánh nướng. Tuy nhiên, vị của chúng chẳng ra sao, hoàn toàn
không giống, cũng những món đó nhưng do chính tay mẹ hắn
nấu. Hai chị em hắn ngồi trước đĩa bánh (đôi khi tận năm sáu
chiếc) chỉ giương mắt nhìn chứ không sao nuốt nổi. Thế mới
biết chỉ một chút khang khác cũng đủ gây nên chuyện. Wild giảng
giải:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.