ĐƯỜNG MÒN - Trang 85

- Đáng ngại nhất về viên đạn của cậu là nhiễm trùng. Tôi chỉ

biết không có cơ quan nội tạng chính nào thương tổn. Nhưng ta phải
lau rửa vết thương một chút.

Lee không thích nghe cụm từ “viên đạn của cậu”. Nó khiến hắn

nghĩ đến một cục kim loại nham nhở, sứt sẹo ngang nhiên chiếm
chỗ tốt dưới khung xương sườn bên phải, nơi đáng lẽ dành cho các
bộ phận cơ thể khác.

- Anh phải lấy nó ra cho tôi.

Wild đóng cửa, móc dây xích cẩn thận. Sau khi thử độ chắc chắn

của cửa, anh quay sang Lee. Wild mở miệng định nói câu gì đó nhưng
lại thôi. Sau rồi anh bảo:

- Ta sẽ đến nhà một người bạn. Tôi biết đường đi. Tôi biết ông

ấy đã lâu. Không ai giỏi bằng ông ấy đâu. Rồi cậu sẽ khỏe thôi.

- Sao tự anh không làm luôn đi?

Wild lắc đầu:

- Không. Mà chớ có bắt tôi làm.

Lee đặt chiếc cặp lên một trong hai chiếc giường hẹp rồi ngồi

ngay bên cạnh. Chiếc giường kêu kẽo kẹt như muốn phản đối:

- Tôi phải thay quần áo đã. Máu dính đầy người đây này.

Vụng về cởi áo da xong, hắn chùi tay vào quần jeans vốn đã

rất bẩn. Mảng áo thun đẫm máu đã khô và cứng như bánh tráng.
Ngửi hai bàn tay lem nhem, Lee ngượng ngập:

- Chẳng biết máu ai nữa.

Wild gãi mặt, đằng hắng và giả giọng ồm ồm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.