ĐƯỜNG MÒN - Trang 92

chân lão như đám xương chim khô. Chui vào bốt điện thoại công
cộng, lão tìm số của bà Sylvia trong sổ điện thoại riêng và nhấc
ống nghe lên quay số. Ít nhất thì bà ta có khả năng giúp được lão.
Nếu con ranh tóc vàng nói thật, chắc Lee đang ở chỗ bà. Tiền
cũng ở đó luôn.

Nhưng lão chẳng nghe được gì. Chỉ có âm thanh trầm đục cho

thấy đường giây bị đứt. Cái máy ‘nuốt xu’ không trả cho lão. Lão
ném điếu thuốc xuống đất, lấy ngón chân di mạnh. Bốt điện
thoại tứ bề là kính này đầy mùi xú uế. Chỗ nào mằng kim loại thì
lạnh ngắt. Lão lại quay số tiếp cầu may nhưng kết quả vẫn như
trước. Khốn kiếp! Chẳng được gì cả. Chẳng có gì hữu ích hết! Chưa
hết, con mất dạy ban nãy còn nháy mắt nữa chứ! Con ranh dám
nháy mắt với lão!

Lão dạng chân đứng cho vững rồi tức tối đập ống nghe bằng

nhựa đen lia lịa vào hõm gác ống nghe, vào vòng tròn có vòng quay
số khiến nó kêu lanh canh vô vọng sau mỗi lần vung tay của lão,
vào hai góc lượn tròn của giá bằng sắt để cuốn danh bạ. Lão đập
mãi cho đến khi trong tay chỉ còn một nắm mảnh vỡ bằng nhựa
và búi dây nhợ lằng nhằng. Một đôi trai gái co ro vì lạnh vội vã đi
ngang qua. Họ ngoảnh mặt đi, không dám nhìn lão. Lão cố hết sức
giật tung dây điện thoại nhưng nó dai chẳng kém gân bò già. Hồi
còn trẻ, lão nâng đủ loại tạ to, đánh bất tỉnh đám đàn ông nặng ký
hơn lão nhiều, đồng thời đủ sức cướp hầu như mọi thứ từ tay bất
cứ ai. Lúc bé tí, lão đã nhổ bật gốc bụi hồng khỏi nền đất cứng
chỉ bằng một tay và được bố lão vỗ tay tán thưởng. Vậy mà bây giờ,
trong trạm điện thoại nhỏ xíu này, lão đành chịu thua mẩu dây điện
thoại sau khi vô vọng giật mạnh lần cuối và đẩy cửa bước ra. Đi linh
tinh, nói lăng nhăng mãi chán lắm rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.