ĐƯỜNG MÒN - Trang 93

10

Lão Josef đậu xe bên này đường, đối diện với nhà nghỉ của bà

Sylvia. “Phòng ốc xinh xắn, gọn gàng. Giá rẻ. Sạch sẽ. Hầu hết
các phòng đều có tivi. Hiện có phòng trống”
. Tấm biển quảng cáo
không đả động đến chuyện không có công viên hay quang cảnh đẹp.
Tất nhiên là nếu người ta không kể đến con lộ phía trước và bãi
đậu xe phía sau.

Nhà nghỉ Parkview này không khác nhà tù: hầu hết khách trọ

lão quen ở giai đoạn chuyển tiếp trong nghề nghiệp. Mang tiếng
là nhà nghỉ nhưng thực ra cơ ngơi này của bà Sylvia có lắm chức
năng: vừa là nhà, vừa là nơi con nghiện đến vã thuốc, vừa là nhà
thổ. Người đàng hoàng lạc bước đến tìm phòng thường bị cương
quyết từ chối: “Xin lỗi! Hôm nay không có phòng trống”. Ấy
thế mà lại tốt cho họ.

Lão gãi cằm, nhặt sợi vải dính trên bộ đồ đã sờn, bụng phân vân

không biết có thực Lee định bỏ trốn, đúng như tiên đoán của gã
Marcel chăng. Ngày xưa, có lần chính lão cũng định bỏ nghề. Lão
mơ đến một công việc đàng hoàng, đóng thuế đầy đủ, tối được
nhàn tản nghe tường thuật bóng đá trên đài phát thanh. Lão muốn
làm người lương thiện, ký ngân phiếu như người ta và luôn nhớ lấy
đồ giặt khô vào tối thứ sáu. Nhưng lúc ấy lão biết làm gì kiếm
sống? Lão đã sống đời du đãng quá lâu đủ để nó biến thành định
mệnh, không thể thay đổi. Chắc chắn tương lai cũng chỉ là một
phiên bản giống hệt quá khứ. Vào thời điểm ấy, lão muốn đổi
nghề thì đã quá muộn. Lão không hiểu tại sao nhóc tì Lee lại phải
chạy trốn. Lão bâng quơ nghĩ tới khả năng phải giết Lee. Tim lão
bất chợt nhói đau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.