ĐƯỜNG MÒN - Trang 94

Rít mạnh qua kẽ răng bịt vàng, lão nhìn theo chiếc xe cứu thương

lầm lũi trong dòng xe cộ, trông như con cá mập rình mồi. Lão
chạm vào nút áo khoác trong một động tác gần như cầu nguyện để
vững tin rằng người kế tiếp nằm trong xe ấy không phải lão. Đó
chỉ là một trong số vô vàn biểu hiện mê tín được thừa hưởng từ bà dì
của lão.

Lão mới gặp Lee cách đây vài tháng. Thằng nhóc vừa ở khám ra.

Lão nghe nói về hắn qua mạng lưới tin vỉa hè. Chuyện đồn đại về
người này người nọ đời nào cũng có. Tuy nhiên, Lee có vẻ ‘được’, lại
có năng lực. Không hiểu vì lý do gì mà hắn giết bạn cùng xà lim,
tuy nhiên không bị quản giáo phát hiện. Lão bắt đầu dụ dỗ hắn.
Lão đãi hắn rượu ngon, đưa hắn đi giải trí, vẽ nên bức tranh cuộc
đời phè phỡn trên đống tiền, công việc không gò bó, không phải
theo vết xe đổ của đám dân ngoại ô đầu tắt mặt tối. Khi nghe lão
kể về Lee, gã Marcel gật gù: “Dùng người như hắn là thượng sách
đấy”
. Chẳng phải chuyện Lee giết người gây ấn tượng mạnh.
Chính cách hắn làm mới đáng nói. Tuyển mộ được người như hắn
quá hay rồi.

Tin chắc hắn sẵn sàng nhận việc, lão đưa Lee ra mắt Marcel.

Gã đặt tay lên đầu gối thằng nhóc và nói hắn sẽ có tiền đồ.
Nghe giống như hứa hẹn vậy. Gã nói với mọi tên du đãng đến ‘đầu
quân’ như thế, không riêng gì Lee. Trong thâm tâm, lão chỉ muốn
bảo bọc thằng bé, đưa nó ra khỏi chốn hang hùm miệng sói,
khuyên nó tìm công việc đàng hoàng và quên tiệt chuyện vừa rồi.
Nhưng Lee đã nhún vai, nhận lời ngay tắp lự. Thế là xong! Một sự
nghiệp vừa được quyết định sau cái nhún vai bâng quơ.

Kế đến, gã Marcel giao cho Lee vài việc nho nhỏ, chẳng hạn đi

thu các khoản tiền ít ỏi và chịu sai vặt. Không có gì phức tạp. Đáng lẽ
vụ Stella cũng đơn giản: xử lý lão già sống một mình có bọc tiền
giấu đâu đó trong nhà. Tuy số tiền không nhiều, nhưng suy cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.