Chiếc xe việt dã mất lái lao thẳng về phía dì công nhân vệ sinh, một
chốc kia một bóng người lao tới đẩy dì công nhân vệ sinh ra ngoài, ngay
sau đó nhào sang một bên nhưng vẫn bị những thanh sắt ở lan can bảo hộ
đâm phải tay.
Máu tươi chảy ròng ròng, té ngã ở ven đường, người đi đường xung
quanh còn chưa phản ứng lại. Lại táp không nghĩ nhiều ấn đèn xin đường,
mở cửa xe chạy ra, nhìn thấy dì công nhân vệ sinh nằm cạnh thùng rác trên
mặt có chút trầy xước nhỏ không đáng kể.
Dì công nhân vệ sinh muốn ngồi dậy, Lạc Táp thấy thế lập tức ngăn
cản: " dì, ngài trước cứ nằm im đừng nhúc nhích, chờ 120 tới, bác sĩ kiểm
tra rồi hãy cử động."
Dì công nhân vệ sinh vẫn còn đang trong cơn hoảng loạn chưa lấy lại
tinh thần, Lạc Táp nói cái gì, bà cũng nghe lời phối hợp với cô, lại nằm
xuống không dám cử động.
Hai mắt nhìn lên trời , dại ra vô thần.
Có mấy người đi đường vây quanh lại đây, có người đã gọi điện báo
cấp cứu.
Lạc Táp quay lại nhìn về người đã xông ra cứu người khi nãy, trên
người toát ra khí chất anh khí bức người. Vết thương của anh ta xem ra
nghiêm trọng hơn rất nhiều, trên tay trái máu vẫn không ngừng chảy ra.
Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, cũng không có dụng cụ cầm máu, cô
nhanh chóng rút ra đai lưng của áo gió đang mặc chạy tới chỗ anh ta.
Phó Duyên Bác mỗi ngày sáng sớm dậy liền đi chạy bộ thói quen này
vẫn luôn luôn không đổi, chạy xong, liền ra mấy quán ven đường ăn sáng,
sau đó liền cưỡi xe đạp đi đến cục giao thông làm việc.