ĐƯỜNG MỘT CHIỀU, NGƯỢC LỐI YÊU NHAU - Trang 146

Đến bây giờ giọng bà vẫn còn kèm theo tia nôn nóng, chậm rãi hạ

chậm ngữ khí lại, bà hỏi: "Về đến nhà chưa? Sao lại về trễ vậy?"

Lạc Táp vẫn nằm bẹp trên sofa: "Con vừa về, cùng ngũ ca tản bộ về,

điện thoại để trong túi nên không biết mẹ gọi tới."

Du Ngọc: "Vậy là tốt rồi, nhanh tắm rửa rồi đi ngủ đi."

Lại không quên dặn dò cô: "Ngày mai đi nhảy dù cẩn thận, nhất định

phải nghe lời ngũ ca của con đấy."

Lạc Táp trả lời có lệ: "vâng, con biết rồi."

Tên bệnh thần kinh kia, cô có bệnh mới có thể cùng anh ta đi nhảy dù.

Hôm sau.

Lạc Táp thức dậy sớm hơn cả khi đi làm, mặc một bộ đồ đơn giản, tết

tóc lại thành một bím tóc, trang điểm nhẹ rồi ra khỏi nhà.

cuối mùa thu đã 6 giờ sáng mà trời vẫn còn tờ mờ sáng.

Sáng sớm,không khí lành lạnh, lúc vừa mới bước ra khỏi cửa cô còn

rùng mình một cái.

Khi chạy đến đường cao tốc, mặt trời đã lên cao, ánh nắng xuyên qua

cửa kính xe hắt lên người, cảm giác thật ấm áp. Bầu trời trong xanh, ngẫu
nhiên lại có mấy đám mây lớn trôi lững lờ trên nền trười xanh.

Đây đã là lần thứ hai cô đi nhảy dù, tuy không có kích động như lần

đầu tiên, nhưng cảm giác hưng phấn mong chờ thì vẫn có.Chưa tới 10 giờ
trưa, Lạc Táp đã đến câu lạc bộ nhảy dù.

đậu xe trong bãi đỗ, khóa xe rồi đi vào, trong đại sảnh không có nhiều

người cho lắm, em gái tiếp tân mỉm cười chào đón.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.