ĐƯỜNG MỘT CHIỀU, NGƯỢC LỐI YÊU NHAU - Trang 332

Lạc Táp nhìn bìa hồ sơ, lại đối mặt với Cục trưởng Dương: "Nếu chỉ

đơn thuần là công việc yêu cầu điều động thì tôi sẽ vui vẻ tiếp nhận sắp xếp
này, nhưng điều tôi đi chỉ để chừa ra vị trí cho người khác, thứ cho tôi
không thể chấp nhận được."

Bởi vì biên chế của mỗi đội đều có giới hạn, nếu không điều cô đi thì

không xếp người khác vào được.

Cục trưởng Dương vội vàng giải thích: "Tiểu Lạc à, có phải có hiểu

lầm gì rồi không? Không hề có chuyện điều cô đi để chừa ra chỗ trống đâu,
đều là điều động bình thường mà thôi."

Lạc Táp lười tranh luận, cũng không muốn vòng vo, cô gọn gàng dứt

khoát: "Cục trưởng Dương, ngài là trưởng bối của tôi, cũng là lãnh đạo của
tôi, tôi không hề cố ý mạo phạm ngài, những lời kế tiếp tôi muốn nói đây
không phải đối với người."

Ngón tay Cục trưởng Dương nhẹ nhàng gõ lên tách trà, không lên

tiếng, giống như suy tư gì đó mà nhìn Lạc Táp.

Lạc Táp nói tiếp: "Đã có người kiêu ngạo như vậy, tôi đây cũng không

ngại lại cuồng hơn một chút, lúc này điều tôi đi thì dễ dàng, nhưng một khi
tôi quyết định đi rồi, muốn điều tôi trở về, thì không có dễ nói chuyện như
vậy đâu!"

Ánh mắt Cục trưởng Dương thâm trầm hơn rất nhiều, nhưng vẫn lấy

khí phách của trưởng bối cùng lãnh đạo ra để cười hoà giải: "Mấy người trẻ
các cô, đều là một đám tuổi trẻ sung sức, y hệt như đứa nhỏ nhà tôi, tùy
hứng lên thì ai cũng không nhận."

Rồi lại trấn an cô, muốn cho lẫn nhau một cái bậc thang, ông nói: "Tôi

sẽ nhắn với đội trưởng bên Bình Cốc cho cô thư thả mấy ngày, điều chỉnh
tâm trạng một chút cho ổn định, cũng không phải vội, cuối tuần cô hẵng
qua trình diện rồi đi làm."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.