ĐƯỜNG MỘT CHIỀU, NGƯỢC LỐI YÊU NHAU - Trang 367

Tưởng Mộ Tranh cười, hỏi lại cô: "Em nỡ làm anh bị thương sao?"

Lạc Táp: "..."

Không biết xấu hổ.

Tưởng Mộ Tranh cũng không dạy cô bắn như thế nào, có vài người

trời sinh đã không biết bắn sung, anh chỉ nói với cô: "Đều đã như vậy rồi
thì cứ để tâm trạng thoải mái đi, chẳng ai giỏi được hết mọi thứ đâu, có
người bắn súng tốt, nhưng chắc gì họ đã dám nhảy dù, nhưng em thì chỉ
cần thời gian chưa đến 10 ngày để thi đậu bằng A. Đừng lấy sở đoản của
mình ra để so đấu với sở trường của người ta, không có ý nghĩa gì cả."

Tuy là Lạc Táp vẫn luôn nhìn bia giấy ở phía trước, nhưng mỗi câu

nói của anh cô đều nghiêm túc lắng nghe không sót một chữ nào.

Sau khi anh nói xong, cô khẽ thở ra một hơi, chớp chớp mắt.

Tuy rằng bình thường anh cực kỳ thích chọc phá cô, nhưng mỗi lần cô

khẩn trương hay xấu hổ thì anh lại không hề giễu cợt cô, ngược lại còn
dùng phương thức đặc biệt để giúp cô giải tỏa áp lực.

Trước đây khi lần đầu tiên cô nhảy dù tự do một mình, anh đã cho cô

xem hai tờ giấy nhỏ trên tiền xu.

Bây giờ, anh lại chân thành mà nói một hơi dài như vậy.

Lạc Táp vẫn duy trì tư thế đứng thẳng, tay phải cầm súng, tay trái đỡ

tay phải, hai tay ma sát chảy ra mồ hôi, lòng bàn tay ẩm ướt.

Ở trước mặt anh, đây là lần đầu tiên cô làm ra chuyện xấu hổ như vậy.

Một người phải kém tới trình độ nào mới có thể bắn nhiều lần mà còn chưa
chạm tới được tấm bia giấy chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.