" em nhìn xem có bao nhiêu người ở Bắc Kinh này đang dốc sức làm
việc, quanh năm suốt tháng cũng không về nhà được lấy vài lần, liều mạng
làm việc cũng không nhất định có tiền mà mua được phòng ở, phòng ở có
khi cũng là nhà thuê, muốn mua quần áo cũng phải đặt trên mạng chờ giao
tới."
Vừa lúc đèn đỏ, Chu nghiên dừng xe xoay mặt nói với cô:
" em bây giờ có đất có nhà lại là đất Bắc Kinh tấc đất tấc vàng, không
hiện giờ thì hơn vàng rồi, ước mơ của bao nhiêu người có nghĩ cũng không
dám nghĩ tới."
Lạc Táp cười cười, không nói.
Có thể là đã lớn suy nghĩ cũng khác với ngày nhỏ, cô đối với cái gì
đều là không sao cả, khả năng có lẽ là đã hiểu ra, trong lòng cũng đã có
chút chết lặng không còn muốn nghĩ tới.
Nếu quay trở về 20 năm trước, cô nguyện ý đổi một nửa bất động sản
đang có đổi lấy ba cô không có bận rộn với công việc như vậy nữa, có thể
nhớ tới ông ấy co người con gái là cô, quan tâm cô nhiều hơn một chút.
Sau đấy lại lấy một nữa còn lại đổi lấy mẹ của cô, chỉ thuộc về cô
không cần đứa trẻ không cùng huyết thống chia sẻ tình thương của mẹ.
Chu nghiên vỗ bả vai cô: " chị đây lập tức đem vấn đề hôn nhân của
em lên hàng đầu, tìm một người đàn ông tốt yêu thương em."
Lạc Táp thu hồi suy nghĩ, cười nói: " em không tin được mắt nhìn
người của chị."
Chu nghiên: "..."
" mắt chị kém chỗ nào! A?!"