ĐƯỜNG MỘT CHIỀU, NGƯỢC LỐI YÊU NHAU - Trang 586

Đón ánh trăng, đnà dương cầm lớn màu đen phản chiếu ra một làn

sáng mờ nhạt. Anh ngồi trước cây đàn và nhướng mày, ra hiệu cho cô chú ý
lắng nghe.

Anh hơi hơi cúi đầu, bắt đầu lần tìm phím đàn từ bên trái, sau khi tìm

được phím cần tìm, anh nhẩm lại một lần trình tự các phím ở trong đầu.

Cả bài hát chúc mừng sinh nhật, anh chỉ đàn bốn câu đầu.

Sau khi đàn xong, suýt chút nữa thì mệt chết anh.

Trong đó câu thứ ba 'chúc bạn sinh nhật vui vẻ' có một âm còn bị sai.

Anh tự an ủi, tì vết không che được ánh ngọc.

Khi Tưởng Mộ Tranh quay đầu lại, Lạc Táp đã đứng ở bên cạnh

dương cầm, yên lặng nhìn anh.

"Sau này anh sẽ đàn cho em một bài hay hơn." Anh nói.

Lạc Táp: "Bài này hay mà."

Tưởng Mộ Tranh đứng lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Đối với nhạc cụ, anh là dốt đặc cán mai, khi còn nhỏ cũng không

muốn học, không giống như Tứ ca, nhạc cụ gì cũng đều tinh thông.

"Bài hát này anh luyện tập bao lâu?"

"Bắt đầu luyện tập lâu rồi." Thỉnh thoảng, chỉ cần có thời gian rảnh

anh liền tới chỗ thầy dạy đàn để học, lần nào cũng nhớ kĩ ngay lúc đó,
nhưng lần sau tới thì đã quên sạch.

Tưởng Mộ Tranh đột nhiên nhớ tới cái khác, buông cô, lấy ra một bó

hoa từ phía sau đàn dương cầm: "Hoa tươi tặng mỹ nhân."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.