ĐƯỜNG MỘT CHIỀU, NGƯỢC LỐI YÊU NHAU - Trang 587

Lạc Táp cười, ôm lấy bó hoa.

Vẫn là một bó baby màu hồng nhạt, nồng đậm mùi hoa hồng, giống

hệt bó hoa anh tặng cô lần trước ở câu lạc bộ nhảy dù.

"Từ từ, còn." Tưởng Mộ Tranh lấy một cái cupcake từ trong túi áo ra,

mở hộp bao bên ngoài, "Giúp anh cầm một chút."

Lạc Táp đặt bó hoa lên trên dương cầm, cầm cái cupcake, nhỏ đến

mức hai ba miếng của cô là có thể ăn hết ngay.

"Em không thích ăn đồ ngọt, anh cũng không thích nên chỉ mua một

cái cupcake như này thôi, sẽ không ngấy." Anh lại lấy ra một cây nến nhỏ
từ cái túi khác, cắm lên bánh, châm lửa.

Toàn bộ quá trình Lạc Táp vẫn luôn chăm chú nhìn vào anh, làm thế

nào cũng không muốn dời mắt đi.

Ban đêm có gió, sợ ngọn nến bị thổi tắt, Tưởng Mộ Tranh vội mở vạt

áo khoác ra chắn lại.

Ánh nến lay lắt tán loạn, hắt lên hai người bọn họ.

Tưởng Mộ Tranh cười nói: "Chúc bạn nhỏ Lạc Lạc của chúng ta sinh

nhật một tuổi vui vẻ, cầu nguyện đi nào."

Lạc Táp cúi đầu, dùng sức chớp chớp mắt, cố gắng không cho nước

mắt chảy ra, đây là lần đầu tiên cô muốn khóc trong mười mấy năm qua.

Qua vài giây, cô điều chỉnh tốt hô hấp, nhỏ giọng nói: "Em không có

nguyện vọng gì đặc biệt, chỉ hy vọng cùng anh an ổn cả đời."

Cô nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến.

Ngay sau đó anh ấn một nụ hôn lên trán cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.