ĐƯỜNG MỘT CHIỀU, NGƯỢC LỐI YÊU NHAU - Trang 816

thấy xót xa không thôi.

Ông an ủi cô: "Lạc Lạc, ba biết lúc này con không muốn nói chuyện

với mẹ chỉ là bởi vì con chưa vượt qua được chướng ngại trong lòng. Cho
nên chúng ta cũng không cần phải ép buộc bản thân phải làm gì. Đợi thời
gian trôi qua lâu, cái gì cũng sẽ trở nên không quan trọng nữa."

Lạc Táp "Ừm" một tiếng, lại khàn giọng nói: "Cảm ơn ba."

Qua một lát, cô nghi hoặc hỏi: "Ba, ba có từng oán trách mẹ không?"

Phùng Khiếu Vịnh im lặng một lát, lắc đầu: "Không hận không oán,

con và mẹ con là người thân duy nhất trên đời này của ba. Trước kia bà ấy
không chê ba, cho ba một gia đình, sau này còn sinh cho ba một cô con gái
ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, cảm ơn bà ấy đều không kịp, sao lại oán
trách cho được?"

Lạc Táp gật gật đầu, hỏi một vấn đề mà bản thân cũng cảm thấy thật

ngu xuẩn: "Vậy mẹ ly hôn rồi, hai người có thể......"

Cô không biết phải biểu đạt như thế nào mới thích hợp.

Phùng Khiếu Vịnh cười: "Nếu còn có thể ở bên nhau thì năm đó đã

không ly hôn. Nhưng cho dù ba mẹ có ở bên nhau hay không thì cũng đều
là ba mẹ của con. Bà ấy cũng vậy, đều là người nhà của ba."

Lạc Táp cười cười, cô thích tấm lòng rộng lượng, bao dung này của

ba.

Phùng Khiếu Vịnh nhấc chân Lạc Táp từ trên vai đặt xuống đùi mình,

dùng tay đặt ở bàn chân cô ước lượng một chút, "Lúc con mới vừa sinh ra,
chân nhỏ đến mức nằm lọt trong bàn tay ba. Bây giờ thì còn dài hơn tay ba
rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.