ĐƯỜNG MỘT CHIỀU, NGƯỢC LỐI YÊU NHAU - Trang 817

Lạc Táp nghiêng đầu nhìn ba, cười: "Con mà không dài không lớn lên

thì lúc đó ba lại phải khóc đấy."

Phùng Khiếu Vịnh cũng cười.

Hai cha con bắt đầu nói đến chuyện khi cô còn bé, nói hết chuyện này

rồi nói qua chuyện khác, nói hết cả buổi trưa mà cũng không hề nhận ra.

Phùng Khiếu Vịnh nhìn đồng hồ còn nghĩ rằng đồng hồ hỏng rồi, vội

hỏi Lạc Táp: " Lạc Lạc mấy giờ rồi?"

Lạc Táp: " chờ con một chút để con nhìn."

Chớp chớp mắt: " đã hơn 5 giờ chiều rồi."

Từ lúc ngồi xuống liền chỉ lo cùng ba nói chuyện lúc nhỏ, đem Tưởng

Mộ Tranh quăng ra sau đầu.

" mau đi xem Tiểu Ngũ, nó ngồi một mình trong phòng khách 3, 4

tiếng phỏng chừng chán muốn chết rồi." Phùng Khiếu Vịnh thu dọn khay
trà, trà đã pha tốt, cũng quên uống.

Lạc Táp: " không có việc gì, anh ấy để con đi tìm ba nói chuyện

phiếm."

Chạy ra phòng khách, Tưởng Mộ Tranh đang xem xuân vãn, " rất

hay?" cô dựa gần anh ngồi xuống.

" cũng được, nhiều năm rồi chưa xem." Tưởng Mộ Tranh đem tay cô

đặt trong lòng bàn tay mình nhẹ nhàng xoa nắn, xem ra tâm tình cô cũng
không tệ lắm, hẳn là đã cũng chú Phùng nói chuyện rất vui.

Hỏi cô: " chúng ta ở đây ăn bữa tối, rồi về nhà?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.