DƯỠNG NỮ THÀNH PHI - Trang 1080

“Có bản Quận chúa ở đây, Phụ Vương sẽ không lấy tính mạng ngươi

đâu. Khai dược đi.” Giọng Mạn Duẫn rất yếu, tay cầm ống tay áo của Phụ
Vương đã hơi hơi phát run.

Nghe Mạn Duẫn cam kết như vậy, lão đại phu an tâm rất nhiều, mở hòm

thuốc lục lọi tìm kiếm bình dược ở bên trong.

Tịch Mân Sầm quăng tay áo, thu hồi tay giữa không trung, lại ôm lấy

thắt lưng Mạn Duẫn, không nhìn lão đại phu đang ngồi bẹp trên đất, hỏi:
“Uống thuốc này có hại gì cho cơ thể?”

Nhìn Mạn Duẫn chịu nỗi tra tấn đến bậc này, hắn cũng thống hận sao

mình không thể chia sẻ với nàng mà chỉ có thể đau khổ ngồi bên cạnh ôm
nàng thôi.

Lão đại phu moi ra một cái bình sứ nhỏ, đưa cho Tịch Mân Sầm ngồi

trên giường, “Thuốc này dược tính rất mạnh, tổn thương đến can tỳ phế
(gan, lá lách, phổi). Tuy có thể giảm đau nhưng lại mang đến tổn hại lớn
cho thân thể. không thể uống nhiều. Nếu uống nhiều, về sau mỗi lần phát
bệnh sẽ chỉ càng tăng thêm đau đớn.”

Tịch Mân Sầm còn đang cân nhắc có nên cho Mạn Duẫn uống thuốc này

không thì Mạn Duẫn đã vươn tay bắt lấy thuốc kia, trút bên trong ra một
viên thuốc nuốt vào miệng. không có nước đển làm trơn, viên thuốc kẹt
trong cổ họng một chút mới mềm ra tuột xuống bụng.

Mắt Tịch Mân Sầm tối xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng Mạn Duẫn, mong

giảm đau đớn của nàng.

“Nghe lời Phụ Vương, về sau ít uống thuốc này.”

Đầu Mạn Duẫn túa mồ hôi ròng ròng, cố gắng rướn người nhích lại gần

hắn, người mệt nhũn ra không muốn nói chuyện, chỉ hơi gật đầu một cái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.