DƯỠNG NỮ THÀNH PHI - Trang 1227

Thanh Châu là địa phương quy tụ đa số võ lâm nhân sĩ, rất nhiều người

tài ba dị thế đều quy ẩn nơi này. Quan phủ ở địa phương này cũng không có
chức vị cao, bởi vì đặc thù mà người nơi này thường dùng phương thức của
giang hồ để giải quyết ân oán cá nhân. Đối với người giang hồ mà nói,
những gì quan phủ có thể không quản lý, thì liền không quản lý. Về phần
bọn họ có làm ra chuyện khác người, cũng không ai quản.

Có thể nói, ở Thanh Châu này nếu có người giết người phóng hỏa, cũng

không nhất định sẽ bị định tội. Trừ khi là loại người tàn ác đến cực độ, hoặc
là làm hại đến lợi ích của triều đình mới có thể bị quan phủ truy bắt.

Phần lớn thời điểm thì võ lâm và triều đình sẽ không can thiệp việc của

nhau. Võ lâm không tổn hại lợi ích của triều đình, mà triều đình cũng không
tham dự vào việc phân chia của võ lâm.

Xe ngừng trước cửa khách điếm, hai nam tử mặc cẩm ý nhảy xuống xe

ngựa, xốc lên màn xe.

“Chủ tử, đến khách điếm rồi.” Chu Dương lên tiếng.

Tịch Mân Sầm nghe vậy, tùy ý lên tiếng rồi ôm lấy Mạn Duẫn, xuống xe

ngựa.

Thời tiết nóng nực, mỗi khi chiều đến, rất nhiều võ lâm nhân sĩ đều

thích tập trung chỗ khách điếm, nghe tiên sinh kể một ít chuyện xưa thú vị.

Hôm nay, khách điếm đã đầy người.

Lúc bốn người Tịch Mân Sầm tiến vào, ánh mắt mọi người đều chuyển

lên người bọn họ. Chỉ có tiên sinh kể truyện vẫn phun nước miếng khắp nơi
không ngừng nói, hắn là người kể chuyện xưa lâu năm, không ngừng đọc
thư sách, còn làm ra một số biểu tình quái dị, khiến mọi người cười vang
liên tục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.