DƯỠNG NỮ THÀNH PHI - Trang 329

“Nếu không tỉnh, sau này sẽ không có thịt ăn.” Tiểu Mạo Ngao này suốt

ngày ngoài ăn thì chính là ngủ, ngày nào cũng núp trong ngực áo Mạn
Duẫn, cuộc sống không biết nhàn nhã đến cỡ nào.

Giống như nghe hiểu Mạn Duẫn nói gì, Tiểu Mạo Ngao lập tức run xù

lông lên, giẫm giẫm hai chân trong lòng bàn tay Mạn Duẫn ra vẻ ta đây tinh
thần sung mãn và tình táo rồi.

Đặt Tiểu Mạo Ngao xuống đất, Mạn Duẫn chỉ vào cửa đá kia, nói, “Đào

xuyên qua cửa đá.”

Móng vuốt của Tiểu Mạo ngao cực kỳ sắc bén, trời sinh là dùng để đào

đá, chỉ cần cào một phát vào cửa đá thì đá vụn đã rơi xuống ầm ầm.

Trong đường hầm nhỏ hẹp lúc này lập tức bị bay đầy tro bụi. Mạn Duẫn

che miệng lại, lui về phía sau mấy bước.

“Thuần dưỡng không tồi.” Tịch Mân Sầm tán dương.

Mạo Ngao là loại động vật cao ngạo, rất ít khi nghe lệnh của người. Ở

bộ lạc Mãnh Lỗ vận được tôn trọng như thần linh, tương đương với hoàng
tộc ở những quốc gia khác, nên tính tình khó tránh khỏi việc khá nghênh
ngang.

Thuần dưỡng ấy à? Mỗi ngày ngoài việc cho nó ăn thì Mạn Duẫn chả

làm cái gì khác, nhưng tiểu Mạo Ngao thật là một loại động vật có linh tính.

Trước cửa đá chất đầy đá vụn, cả lối đi cũng bởi vì bụi đá bay tán loạn

mà trở nên mờ mờ.

Sợ bụi đá bay vào mắt của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm giơ bàn tay to ra

che kín cặp mắt của Mạn Duẫn, “Nhắm mắt lại, dưỡng thần một chút đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.