DƯỠNG NỮ THÀNH PHI - Trang 396

đã nhiều ngày qua, số lần Tịch Mân Sầm lui tới ngự thư phòng càng

ngày càng nhiều. Mạn Duẫn biết hắn hiện đang bận bịu tìm kiếm kế sách
giăng lưới để đối phó với Sử Lương Sanh, bởi dù sao hiện tại địch ở trong
tối, ta ở ngoài sáng. Mà hễ người ở ngoài sáng thì nhất cử nhất động đều bị
kẻ địch trông thấy rõ ràng rành mạch, tuyệt đối sẽ không chiếm được ưu
thế. Huống chi, Sử Lương Sanh đã tại vị hơn hai mươi năm, trong triều đình
có bao nhiêu quan viên là người của hắn, Sử Minh Phi và Tịch Mân Sầm
cũng không rõ lắm.

Tóm lại, tình hình hiện tại là tuyệt đối bất lợi.

Tịch Mân Sầm vừa mới bước vào Điềm Uy cung đã lập tức phân phó:

“Chu Phi Chu Dương, thu thập đồ đạc, hai ngày sau chúng ta sẽ quay về
Phong Yến quốc.”

Mạn Duẫn ngồi ở ghế phơi nắng trong sân, nghe thấy lời này thì lập tức

quay đầu lại hỏi: “Phụ Vương, chuyện sắp đặt ám sát kia để mặc kệ sao?”

Việc sứ giả gặp phải trận bài bố ám sát lần đó, Nam Trụ quốc còn chưa

đưa ra được một câu trả lời công bằng hợp lý nào, nếu cứ thế bỏ mặc mà
quay về nước, chẳng lẽ Phụ Vương không muốn khối đất màu mỡ Nam Trụ
này sao? Cử động tay chân nhảy khỏi ghế đang ngồi, thầm nghĩ, chủ ý và
quyết định của Phụ Vương chưa từng thay đổi bao giờ, nhất định chẳng thể
dễ dàng quay về Phong Yến quốc đâu.

Vậy... quyết định vừa ra là để làm gì?

Ai hiểu con bằng cha. Vẻ mặt suy suy nghĩ sâu xa của Mạn Duẫn đều

rơi vào trong mắt Tịch Mân Sầm.

Tịch Mân Sầm ôm lấy đứa bé, “Hai ngày sau, ngươi sẽ biết đáp án.”

Mạn Duẫn không hề hé răng. Tóm lại, quyết định vừa rồi của Phụ

Vương nhất định có lý do riêng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.