DƯỠNG NỮ THÀNH PHI - Trang 455

“Ngủ đi.” Bôi thuốc xong, Tịch Mân Sầm ôm đứa nhỏ đặt lên trên

giường.

Trong giấc ngủ chập chờn, đầu óc Mạn Duẫn vẫn luôn xoay quan vấn đề

này. Sử Lương Sanh sủng ái mẫu phi như thế, như vậy, chẳng lẽ mẫu phi
chưa từng động tâm chút nào sao? Thiết nghĩ nếu như mẫu phi không động
tâm, thì sao lại sinh hạ nàng ra trên đời này?

Nhưng nhìn ánh mắt hiền lành trước khi chết của bà, đó là một ánh mắt

tuyệt đối thỏa mãn hạnh phúc. Sinh mệnh rõ ràng đã đi đến cuối rồi, vì sao
bà lại cười?

Tình cảm thế này, rất phức tạp.

Hoàn toàn làm cho người ta suy nghĩ mãi cũng không ra.

Ngày sáng sớm hôm sau, lúc Phụ Vương đút cháo cho nàng từng muỗng

một, Mạn Duẫn cũng trước sau như một nhìn chăm chăm vào khuôn mặt
tuấn tú của Phụ Vương. Toàn thân Phụ Vương như được bao bởi một lớp
ma lực, khiến cho Mạn Duẫn nhìn mãi không chán mắt, khắc sâu minh bạch
dáng vẻ của Phụ Vương vào tận đáy lòng rồi, nhưng lần nào cũng nhịn
không được mà muốn nhìn nhiều thêm một chút nữa.

Từ sau khi Phụ Vương dùng môi hôn miệng nàng, nàng cảm thấy được

tình cảm giữa hai người càng lúc càng thay đổi một cách lạ kỳ. Cha, không
giống cha. Con gái, không giống con gái. Mạn Duẫn nhẫn nại nén lại lòng
hiếu kỳ to lớn của mình, không dám tìm tòi nghiên cứu vấn đề này một
cách thái quá.

Sau khi bôi Hoa Ngọc Lộ, cánh tay Mạn Duẫn ngoại trừ cảm giác đau

đớn cuối cùng cũng khôi phục một ít xúc giác. Chỉ cần tiếp tục bôi thuốc
mấy ngày thì miệng vết thương sẽ dần dần khép lại, mà vị lão thái y kia
ngày nào cũng đều chạy đến Điềm Uy cung, hầu như đã thành Thái y riêng
cho Mạn Duẫn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.