xong rồi. Lễ vật là một pho tượng Phật bằng ngọc chạm, đã khai quang
điểm nhãn ở Vân Thanh tự.”
Mỗi khi phải bỏ ra một tượng Phật như này, Chu Dương lại đau lòng
thay cho Vương phủ, huhu, lại tổn thất một mớ bạc rồi. Nhưng rồi lại nghĩ,
đến khi sinh nhật của Vương gia thì thể nào Hoàng Thượng cũng sẽ lại hào
phóng vung tay một phen, thì trong lòng hắn liền thoải mái sung sướng hẳn
lên. Có qua mới có lại chứ. Mua bán phương diện này, ừm, có lời.
Nếu người khác mà biết được những tính toán nhỏ nhặt thế này trong
đầu Chu Dương thì chắc hẳn sẽ phỉ nhổ hắn một phen ngập trời, sau đó sẽ
lớn tiếng rít gào: Vương phủ không thiếu tiền!
Hôm sau, mới sáng sớm Mạn Duẫn đã bị lôi ra khỏi ổ chăn ấm áp. Tỳ
nữ tíu tít chải chải vuốt vuốt quấn quấn những sợi tóc dài cho nàng, mặc
một thân quần áo chỉnh tề đoan trang hơn hẳn những lần trước tiến cung.
Khuôn mặt bình thường không đồ phấn thoa son hôm nay cũng được tỳ nữ
trang điểm nhẹ nhàng. Chỉ cần thêm thắt tạo hình tạo dáng một chút là dung
mạo của Mạn Duẫn đã xinh đẹp lại càng lộng lẫy hơn.
Đến khi nhìn thấy Mạn Duẫn đi ra trong vòng vây của đám tỳ nữ, Tịch
Mân Sầm sửng sốt. Khuôn mặt này nếu so với Thẩm Đậu thì phong hoa
tuyệt đại nghiêng nước nghiêng thành hơn rất nhiều, đôi mắt trong suốt như
nước hồ thu không nhiễm một tia tạp chất. Tịch Mân Sầm đứng ở xa xa, si
ngốc nhìn nàng. Dáng vẻ này mà đi ra ngoài thì không biết sẽ mê đảo bao
nhiêu nam nhân đây.
“Phụ Vương?” Mạn Duẫn đưa năm ngón tay quơ quơ ở trước mắt Tịch
Mân Sầm.
Tịch Mân Sầm nắm lấy chúng, kề môi sát vào tai Mạn Duẫn thì thầm:
“Duẫn nhi sửa soạn thế này là muốn câu mất hồn những người khác sao?”
nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của Mạn Duẫn lên, trong lòng hắn giằng co đầy