DƯỠNG NỮ THÀNH PHI - Trang 646

người lần này nghe cũng đủ làm cho người ta kinh hồn bạt vía.

“Ngươi có từng bao giờ nghe đến thủy lao chưa? Trần Nịnh sau khi bị

trục xuất khỏi Hoàng Đô liền bị người bắt đến nhốt vào thủy lao, toàn thân
ngâm trong nước chỉ để lộ ra một cái đầu đủ để hô hấp. Trong nước có
chuột nước, mỗi khi chúng nó đói thì sẽ cắn rỉa thịt trên người Trần Nịnh để
ăn. Tính đến nay Trần Nịnh bị nhốt trong đó đã gần tám năm rồi.” Tịch
Khánh Lân vừa làm dấu hiệu số tám vừa quan sát thần sắc của Mạn Duẫn.

“Phụ Vương...?”

“Chỉ cần người nào đắc tội với ngươi thì không một ai có thể sống an

lành. Ngay cả Hoa Liễu Nhai ở Nam Trụ lần đó cũng vậy, bị đại hỏa thiêu
đốt suốt một đêm, hôm sau Hoa Liễu Nhai chỉ còn là phế tích.” sự việc này
cũng là hắn hỏi thăm mới biết được.

Mạn Duẫn chìm trong nỗi khiếp sợ cực độ, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi

mở ra như muốn nói cái gì, lại không nói ra được một chữ.

Như cảm thấy vẫn chưa đủ, Tịch Khánh Lân lại nói: “Lần đó ngươi tỷ

thí cùng Trần Nịnh, Cửu Hoàng đệ giận chó đánh mèo lây sang Trẫm và Lý
công công. Hoàng Đệ quăng hết tất cả đống lớn đống nhỏ tấu chương cho
Trẫm, ngay cả sổ nhỏ của từng thị trấn cũng đưa tới luôn, làm cho trẫm ước
chừng ba tháng phải ở lỳ trong Ngự thư phòng mà phê duyệt suốt ngày suốt
đêm. Lý Dịch còn thảm hơn, bị phái đi chùi bồn cầu nửa năm.”

Lúc Lý Dịch trở về thì toàn thân cũng mang theo mùi thối mãi lâu sau

mới tẩy hết.

Câu chuyện xưa này Tịch Khánh Lân rất không muốn nhắc đến tí nào.

Mạn Duẫn hơi nhếch môi, trong đầu mờ mịt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.