DƯỠNG NỮ THÀNH PHI - Trang 972

giáo run rẩy mà cắt vào cổ tiểu Quận chúa thì toi đời.

Cảm thấy tác dụng của việc uy hiếp đã đủ rồi, Mạn Duẫn ngếch mặt,

khuôn mặt nhỏ nhắn có vài phần uy nghiêm, “Sao còn chưa tránh ra?”

Thủ vệ hoảng sợ quá chừng.

Mạn Duẫn nhân lúc bọn họ đang ngẩn ra thì nghênh ngang đi vào.

Đường vào suốt lượt đầy hố to lỗ nhỏ, bùn đất đen thùi đọng lại từng

vũng, cực kỳ dơ bẩn. Ở lâu cùng Phụ Vương, Mạn Duẫn cũng khó tránh
khỏi bị hắn ảnh hưởng, càng ngày càng không có thể chịu được dơ bẩn.

Quả nhiên là “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”.

Số người Sầm Vương phủ giam giữ cũng không nhiều, suốt đường vào

đều thấy phần lớn tù thất đều bỏ không. Có rất nhiều thời điểm, Tịch Mân
Sầm đều chỉ là hạ một đao, trực tiếp lấy mạng. Người được đem vào giam
giữ ngoại trừ hữu dụng chính là tạm thời không thể động.

Cuối cùng, Mạn Duẫn nghe được vài tiếng động tĩnh ở tận cùng bên

trong.

Khống chế bước chân, Mạn Duẫn cố gắng không phát ra âm thanh nào

mà chậm rãi tới gần gian tù thất kia, ghé vào cạnh cửa sắt, dán lỗ tai vào
vách tường.

“Cửu Vương gia... Ngươi cũng là kẻ đáng thương! yêu chính con gái của

mình. Ha ha ha... Loạn luân! Trước mặt người khác thì cao cao tại thượng,
sau lưng thì lại ám muội vô cùng. Loại quan hệ không thể ra ánh sáng này...
Ha ha... Ngươi đáng thương hơn so với ta.” Thanh âm cao vút thực suy yếu
của nữ tử truyền tiến lỗ tai Mạn Duẫn.

Rắc một tiếng, hẳn là tiếng xương cốt gãy vụn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.