DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 109

Thanh Lang nhìn y đánh giá một lúc, rồi hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi

không có tư cách nói câu đó. Hắn tuy là độc xà nhưng cũng không uy hiếp
đến ai khác. Không như ngươi, giống lang sói tuỳ thời mà có thể cắn ngược
lại người dưỡng mình.”Quân Thư Ảnh kéo lại áo, khi phát hiện nó đã tả tơi
thế nào, liền ném nó đi, dựa vào tảng đá khô ráo, nhìn Thanh Lang nói:
“Bớt sàm ngôn đi. Không biết giáo chủ ngươi đại giá quang lâm là có
chuyện gì?! Hay là “ngài” đến đây để bắt kẻ thông dâm?”

Thanh Lang không trả lời, lập tức đi đến trước mặt Quân Thư Ảnh, xoè

tay ra, trong lòng bàn tay là một viên dược. Quân Thư Ảnh nghi hoặc nhìn
hắn, Thanh Lang nhíu mày nhìn lại. Quân Thư Ảnh chần chờ, nhưng rốt
cuộc y vẫn lấy viên dược, nhắm mắt nuốt xuống.

Mùi vị viên dược khiến Quân Thư Ảnh khụ hai tiếng, nói: “Độc dược?”

Thanh Lang gật đầu. Quân Thư Ảnh cười lạnh một tiếng nói: “Cuối

cùng nhịn không được phải ra tay?”

Thanh Lang lại nói: “Ngược lại, ta muốn thả ngươi đi, chỉ cần ngươi

làm cho ta một chuyện.”

Quân Thư Ảnh hơi sửng sốt, hiển nhiên là không ngờ có một ngày

Thanh Lang lại thả y đi, mà ngày được thả ra lại sớm đến vậy. Y khều khều
khoé miệng nói: “Ngươi hiện tại hô phong hoán vũ, không gì không làm
được, sức ta có thể làm gì cho ngươi chứ?”

“Đối phó Sở Phi Dương.” Thanh Lang nói.

Cái tên này khiến Quân Thư Ảnh nhất thời hoảng loạn. Sự tình kia dần

trở nên mơ hồ do nhiều sự cố liên tiếp xảy ra nay lại hiện lên rõ ràng, kèm
theo cả hận ý.

“Chỉ là, ta không có dã tâm giống ngươi. Nếu có thể, ta không muốn đối

địch với hắn.” Thanh Lang nói tiếp: “Hiện giờ đại phú quý Giang Nam là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.