DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1129

phải mệt mỏi không phải sao. Lưng đau, nhu nhu cho ta chút.”

Quân Thư Ảnh sắc mặt bất thiện, những vẫn tiến qua, giang hai bàn tay

đặt lên phần vai cứng ngắc của Sở Phi Dương, dùng khí lực đều đặn giúp
hắn nhu vài cái.

Hai người li khai vách đá, liền đi tìm đoàn người Phó Giang Việt, lúc

này không cần phải vội vã đi về, Sở Phi Dương mang theo Quân Thư Ảnh
thong dong vừa đi vừa ngắm phong cảnh, lúc trở lại chỗ bọn Phó Giang
Việt tạm trụ cũng đã gần chạng vạng.

Sở Vân Phi cầm trong tay một cái sọt trúc, nhìn Sở Phi Dương đứng

cạnh Quân Thư Ảnh đang mỉm cười, dừng sức trừng lớn hai mắt, thẳng đến
khi Sở Phi Dương cười chào hỏi với cậu: “Vân Phi.” Sở Vân Phi mới phản
ứng lại, ném giỏ trúc vội vàng chạy đến bên Sở Phi Dương, vui vẻ nói: “Sở
đại ca, huynh khoẻ chứ?!”

Sở Phi Dương gật gật đầu nhìn vết thương trên người Sở Vân Phi, có

chút tự trách nói: “Vân phi, xin lỗi, khi đó ta thần trí không rõ đã đả thương
đệ.”

“Không có việc gì, không có việc gì.” Sở Vân Phi nói một tràng. “Sở

đại ca có thể khôi phục lại là tốt rồi.” Con mắt nhưng nhịn không được
lạinhìn về phía Quân Thư Ảnh. Chỉ là Quân Thư Ảnh sắc mặt có chút lạnh
nhạt, khiến câu không dám tuỳ tiện tới gần.

Sở Phi Dương cười cười, tay trái nắm lấy Quân Thư Ảnh, tay phải xách

giỏ trúc Sở Vân Phi vừa ném, dọc đường nói chuyện với Sở Vân Phi, cùng
đi về nơi ở.

Phinh Đình vẫn còn ở trong sơn động dưỡng thương, vết thương trên

thân thể còn chưa lành, nàng khi đó cũng bị sự lãnh khốc tuyệt tình của Sở
Phi Dương khiến cho trái tim cũng bị thương, lúc này thấy Sở Phi Dương
đã khôi phục vẻ ôn hoà, nhưng vẫn có chút khiếp sợ và thương tâm. Sở Phi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.