DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1133

Dương: “Sở huynh, nói thật đi. Ta vô cùng hiếu kì, ngươi làm sao khôi
phục được. Vị sư thúc kia của ngươi chính là bị nhốt vài thập niên a, ngươi
thế nhưng lại may mắn, một hai ngày đã thanh tỉnh lại. Trái lại nhân hoạ
đắc phúc, ta thấy ngươi một thân công lực tiến rất xa so với trước kia.”

Sở Phi Dương cười cười nói: “Ta có Thư Ảnh giúp ta—— y không sợ ta

thương tổn y. lí trí ta mặc dù đã hoàn toàn biến mất, nhưng vẫn như trước
không nỡ thương tổn y. Vị sư thúc kia của ta….có lẽ không có một người
như vậy.”

Phó Giang Việt từ trong miệng phát ra một tiếng khinh thường, mắt liếc

Sở Phi Dương, lại khôi phục lại dáng dấp vô lại của Giang Tam, Sở Phi
Dương nhìn biểu tình của gã, nghĩ đến vẻ ổn trọng trầm mặc của gã lúc trở
về cùng huynh đệ Tô gia, không khỏi thấy buồn cười, giơ tay đấm lên vai
gã một chút. Phó Giang Việt ha ha cười, quay đầu nhìn hai bóng lưng phía
trước, đến ánh mắt cũng trở nên xa xăm.

Đoàn người đi tới bờ biển gió thổi mãnh liệt, vốn dự định phân nhau

kiểm tra còn chưa được thực thi, liền bị một con thuyền lẳng lặng bỏ neo
trên bến tàu bỏ hoàng làm kinh ngạc, đứng trên một đất bằng phẳng cách
bến tàu không xa hai mặt nhìn nhau.

Chiếc thuyền không tính là nhỏ, an tĩnh đơn độc ngoài khơi, theo sóng

biển mà dập dềnh lên xuống, tấm mành buông xuống ngăn trở quang cảnh
bên trong con thuyền, không nhìn ra trên thuyền có người hay không.

Phó Giang Việt thiếu kiên nhẫn đầu tiên, rút kiếm đi về phía trước, Tô

Thi Tưởng kéo gã lại.

“Không cần xem, trên thuyền có kí hiệu của phái Thiên Sơn. Ta

nghĩ…..có thể là sư nương lưu cho chúng ta.”

Tô Kì Tranh ở bên cạnh cũng mở miệng nói: “Lão thái bà đó đã hại

ngươi. Ca ca đừng tin mụ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.