DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1132

như người sắp chết khi đó, môi hồng răng trắng đứng bên cạnh Tô Thi
Tưởng, cùng một dung mạo hai loại phong tình, hai huynh đệ xuất trần bất
phàm sóng vai nhau mà đứng, quả nhiên là một mỹ cảnh.

Sở Phi Dương vừa thấy Phó Giang Việt đã cảm thấy gã có điểm khang

khác, giữa trán thiếu đi phần nóng nảy thô tục, người cũng trở nên trầm
mặc hơn. Động tác chiếu cố Tô Thi Tưởng có chút bá đạo, đối với sự vênh
mặt hất hàm của Tô Kì Tranh cũng lặng lẽ chấp nhận. Hơi thở của gã dài
mà nhẹ, tựa hồ cũng không giống dáng điệu không có nội lực.

Sở Phi Dương đối với bọn họ có kì ngộ gì cũng không hỏi đến, mấy

người hàn huyên vài câu, liền bắt đầu thương lượng phương pháp rời đảo.

Vốn không có cách thức đặc biệt gì, thuyền bị Sở Vân Phi huỷ, muốn

quay lại cũng chỉ có thể làm một chiếc khác, dù sao cũng không thể cùng
nhau bơi về.

Mấy người nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai liền đi ra bờ biển, trước

tiên là muốn xem tình huống đã. Sở Phi Dương vốn chỉ định cùng Quân
Thư Ảnh, Phó Giang Việt cùng đi kiểm tra, nhưng những người khác cũng
kiên trì không muốn nhàn rỗi, cuối cùng không còn cách nào, đành phải
dẫn mấy người đi cùng.

Tô Kì Tranh đỡ Tô Thi Tưởng đi phía trước, nhỏ giọng nói gì đó với Tô

Thi Tưởng, Tô Thi Tưởng nét mặt mang theo tiếu ý đáp lại hắn. Quân Thư
Ảnh vẫn như trước trầm mặc đi bên cạnh Sở Phi Dương, Sở Vân Phi thì
chạy trước chạy sau, một hồi đến trước mặt sư phụ nịnh hót vài câu, một
hồi lại đi đùa Quân Thư Ảnh, nhưng hình như cũng không được bên đó
hoan nghênh. Cậu thấy Phinh Đình một người cô đơn chiếc bóng đi một
bên, liền chạy qua làm bạn.

Phó Giang Việt đi cuối cùng, trò chuyện với Sở Phi Dương câu được

câu không. Gã liếc mắt nhìn Quân Thư Ảnh, hạ thấp giọng nói với Sở Phi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.