DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1144

Buổi tối khi ngủ, Sở Phi Dương vẫn như trước ôm Quân Thư Ảnh vào

lòng, trong màn đêm mở to hai mắt, nghe tiếng gió tuyết điên cuồng thổi
ngoài cửa sổ, noãn ý quanh thân càng càm thấy thích ý không gì sánh được.
Bàn tay Sở Phi Dương nhẹ nhàng cởi ra nội y của Quân Thư Ảnh, chiếc
chăn dày bọc kín cả hai người, không sợ gió lạnh.

Bàn tay to lớn đặt lên làn da trơn bóng chậm rãi vuốt ve, từ xương quai

xanh đến ngực, tại hai điểm trên ngực khé âu yếm vài cái, lại trượt xuống
bên hông, thuận tiện trút luôn nội y còn vướng ở khuỷu tay Quân Thư Ảnh
ra.

“Thư Ảnh, đừng ngủ, mấy ngày nay ngươi mỗi ngày đều ngủ tám canh

giờ vẫn chưa thấy đủ sao, đến giúp vi phu làm chút chuyện có ý nghĩa
đi…” Bàn tay Sở Phi Dương càng ngày càng xấu xa đi vòng quanh nơi ấy,
cuối cùng tại nơi đã vô số lần tiến nhập, dễ dàng cho hắn vô hạn vui thú bí
ẩn, ôn nhu nhào nặn, thình thoảng dùng đầu ngón tay ấn ấn một chút, muốn
chui vào, nơi chưa được bôi trơn chật không thể dung nổi một ngón tay hắn
xâm lấn.

Quân Thư Ảnh dù có muốn ngủ cũng phải bị lay tỉnh, hiện tại tính tình y

sẽ không tốt như ngày xưa, trước đây thường thường không chịu thế tiến
công nhu tình và ép buộc của Sở Phi Dương, cuối cùng rơi vào tay giặc
mặc hắn muốn làm gì thì làm, nhưng lúc này y không có khả năng nén
chịu.

Quân Thư Ảnh một tay kéo trụ lấy bàn tay đang tác loạn của Sở Phi

Dương, khép mắt cả giận nói: “Sở Phi Dương! Ngươi tiếp tục lộn xộn ta sẽ
không tha cho ngươi!”

Sở Phi Dương thành thật chốc lát, tay cũng bảo trì tư thế bị Quân Thư

Ảnh nắm một lúc, nhưng lại phát hiện y nắm tay mình tiếp tục ngủ mê mệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.