DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1159

Sở Phi Dương quỳ một chân xuống, hai cánh tay mở rộng đưa về phía

trước, gắt gao ôm chặt lấy lưng áo Quân Thư Ảnh, một lúc lâu. Hắn cảm
nhận được rõ ràng thân thể Quân Thư Ảnh vì đau đớn mà thỉnh thoảng
lạikhẽ run rẩy.

Nguồn chân khí tác loạn trong thân thể dần ổn định, nỗi đau đớn cùng

cực chậm rãi rút đi, thân thể vẫn kiên trì rất lâu cuối cùng cũng thả lỏng,
cơn buồn ngủ như thuỷ triều màu đen ập đến,nháy mắt bap phủ hết thảy
thần chí.

“Phi Dương … cứu…ta…” Khi hai mắt chậm rãi nhắm lại, Quân Thư

Ảnh khẽ giật giật khoé môi, bật ra vài từ trầm thấp không nghe rõ.

Sở Phi Dương ôm Quân Thư Ảnh vào lòng ngực, chậm rãi đặt lên

giường, lưu luyến mà nhẹ nhàng hôn lên môi y, thấp giọng nói: ” Thư Ảnh,
ta nhất định sẽ cứu ngươi, ngươi hiện tại hảo hảo nghỉ ngơi đi.”

Khi Sở Lân lần thứ hai nhìn thấy Quân Thư Ảnh, Sở Phi Dương đang bế

y tới mật thất Mục Giang Bạch chỉ điểm, nơi đó có chiếc giường hàn ngọc
quý giá mà lúc trước Mục Giang Bạch mang theo khi rời khỏiKỳ Lân đảo.

Sở Lân đối với việc cha không thực hiện lời hứa đến gọi nó tới nói

chuyện với phụ thân mấy câu mà cảm thấy ủy khuất, hồi lâu cũng không
chịu để ý đến Sở Phi Dương, vẫn canh giữ ở trước giường, lo lắng nhìn
Quân Thư Ảnh lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.

Sở Phi Dương vốn còn ôm ấp một tia hy vọng, có lẽ Quân Thư Ảnh sẽ

tỉnh lại lần nữa, nên thường ngày vẫn lui tới. Ba ngày sau hắn hoàn toàn
không hề chờ đợi nữa.

Trời đông giá rét cùng những trận tuyết lớn dần dần qua đi, trên những

cành khô héo đã nảy lên những lộc non mơn mởn, khắp nơi trong sơn cốc
sự sống dần dần thức tỉnh, bừng bừng sinh cơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.