DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1162

hoa’ không? Đó là vật báu quý nhất trên Thiên Sơn, người thô bỉ như ngươi
cũng đừng mơ.”

Lời nói của Tô Kỳ Tranh mang theo hai nghĩa mà châm chọc gã, Phó

Giang Việt sao lại không biết, lúc này trong lòng Tô Kỳ Tranh thì Tô Thi
Tưởng chính là ‘ Cao lãnh chi hoa’ thuần khiết nhất không thể xâm phạm.
Chỉ là mấy lời châm chọc này đối với gã hoàn toàn không có tác dụng mà
thôi.

Vị thanh niên tuấn mỹ này mấy lời thốt ra đều không để người khác

trong mắt, thế nhưng lúc dựa vào lòng gã thân thể ấm áp lại mềm mại
ngoan ngoãn. Chỉ đơn giản như vậy cũng khiến Phó Giang Việt hoàn toàn
không thèm đếm xỉa đến mấy lời sắc bén khẩu thị tâm phi của hắn.

Nhưng ngoại trừ một điểm, khiến Phó Giang Việt khó có thể chịu đựng

“Kỳ Tranh, đệ thân thể không tốt, không cần leo cao như vậy!” Một

thanh âm ôn hòa mang theo nội lực xuyên qua cuồng phong gào rít đến bên
tai hai người trên vách đá.

Hai mắt Tô Kỳ Tranh sáng lên, hướng xuống bên dưới hô: “Ca, đệ

xuống đây, ca đỡ đệ a!” Nói xong tránh khỏi vòng tay Phó Giang Việt, lập
tức nhảy xuống dưới.

Phó Giang Việt vội vàng đạp vào sườn núi, cũng lao xuống phía dưới.

Đến khi hai chân gã chạm đất, thì đã thấy Tô Kỳ Tranh dựa sát vào lòng Tô
Thi Tưởng, nhăn mày nhăn mặt giả vờ tỏ vẻ thân thể không khoẻ. Tô Thi
Tưởng nét mặt ôn nhu lộ ý cười, vô hạn bao dung để mặc cho vị đệ đệ có
dung mạo giống hệt mình này giả bộ khờ dại mà nũng nịu.

Phó Giang Việt chạy tới trước mặt hai người, không được tự nhiên mà

lầm bầm vài tiếng, nhưng vẫn như trước không được người đếm xỉa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.