DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1192

Sở Phi Dương bất đắc dĩ thở dài một hơi, ngắt lời Nguyên Tình:“Mặc kệ

nó là cái gì, ngày hôm nay ta vẫn phải lấy máu của nó.” Hắn nói xong liền
chậm rãi đặt Quân Thư Ảnh trên mặt đất, để y tựa vào thạch bích khô ráo.

Sở Vân Phi tới gần, Sở Phi Dương hướng cậu gật đầu nói: “Vân Phi, đệ

thay ta hảo hảo chăm sóc Thư Ảnh,” nói xong liền nhìn thoáng qua bóng
dáng quật cường thẳng tắp của Nguyên Tình, lắc đầu nói: “Nguyên Tình
ngươi tốn nhiều tâm tư rồi.”

Khuôn mặt Quân Thư Ảnh hơi gục xuống, dưới ánh sáng chói loà tản ra

sắc thái trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Sở Vân Phi một tay kéo Nguyên Tình lại đây, đứng bên cạnh Quân Thư

Ảnh, hướng Sở Phi Dương gật đầu một cái: “Sở đại ca huynh yên tâm đi.”

Sở Phi Dương rút kiếm, chậm rãi tiến về phía trước. Ngẩng đầu nhìn cự

vật an tĩnh kia, trên mặt thậm chí cảm nhận được hơi thở ấm áp tanh nồng
của nó.

Sở Phi Dương cắn chặt răng, khẽ hạ thấp người, nhún mạnh một cái,

nhanh chóng lao về phía trước, bóng dáng hoá thành một bóng đen giữa
ánh sáng bạch sắc.

Trên thân thể của quái vật to lớn kia được lớp vẩy cứng rắn bao bọc, Sở

Phi Dương vốn muốn ở trên cái đuôi dài duỗi ra bên ngoài của nó lấy một
chút huyết, nhưng kiếm đâm vào mặt trên như đâm vào tảng đá, hoàn toàn
không thể xuyên qua. Nó chỉ hơi vẫy cái đuôi, cư nhiên không có tỉnh lại.

Sở Phi Dương ngừng lại, biết không thể làm như vậy, hắn cắn chặt răng

nhìn thật kỹ thân thể ngân bạch to lớn kia, cái bụng mềm mại đã bị nó che
lấp kĩ dưới thân, chỉ có móng vuốt đang đặt trên nền đá là lộ ra chút da thịt
non mềm hồng nhạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.