DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1194

tại không có thời gian, đối mặt với cơn giận dữ của nó, hắn cũng không có
năng lực trả tự do cho nó.

Sở Phi Dương liếc mắt nhìn nó lần cuối, trong miệng lẩm bẩm: “Ta rồi

sẽ trở lại trảtự do cho ngươi, đối với ngươi coi như đền đáp.” Tiếng nói vừa
dứt, hắn liền từ động khẩu xông ra ngoài, cự vật kia cũng giận dữ thả chân
xuống bên thân thể to lớn, ở bên trong sơn động lửa giận tận trời bốc lên,
bạch quang chói mắt càng thêm rực rỡ.

Nguyên Tình thấy Sở Phi Dương lao ra liền đóng lại cửa đá nặng nề,

nhận lấy cái bình nhỏ Sở Phi Dương móc ra, lại từ trong lòng lấy ra một
bao bột phấn hoà vào, cẩn thận cho Quân Thư Ảnh ăn.

Nguyên Tình thấy Sở Phi Dương một tay giữ chặt tay Quân Thư

Ảnh,tay kia cầm kiếm chấn động khiến cho huyết châu trên mũi kiếm nhỏ
xuống, trên mặt lại có vẻ áy náy, tự nhiên biết hắn đang nghĩ cái gì. Ngày
Nguyên Tình tiếp nhận vị trí chưởng môn, theo sư phụ đến nơi này nhìn nó
cũng mang tâm tình như vậy. Đối với sinh vật cường đại mỹ lệ này dù là
bất kỳ thương tổn cùng khinh nhờn nào cũng khiến người ta trong lòng bất
an.

“Sở đại hiệp, ngươi không cần như thế.” Nguyên Tình lên tiếng, “Dựa

theo sách cổ ghi chép, nó toàn thân ngân sắc, tính thích âm hàn, nơi này đối
với nó mà nói coi như thoải mái dễ chịu. Ngoại trừ không dám cởi bỏ xiềng
xích cho nó, Đông Long Các đối với nó từ trước tới nay luôn luôn chiếu
cố.”

Như là muốn minh chứng cho lời nói của Nguyên Tình, cánh cửa đá dày

nặng vốnđã khép lại đột nhiên xuất hiện chút sương trắng nhè nhẹ, bất quá
chỉ trong chốc lát đám sương trắng kia nhanh chóng tràn ra, trong giây lát
đá vụn rơi xuống, trên cửa đá bị phá vỡ thành những lỗ to, ánh sáng chói
mắt từ trong động vọt ra, chiếu sáng cả địa đạo vốn hắc ám. Bạch quang kia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.