DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1195

cũng không ôn hoà như lúc đầu, không chỉ càng thêm chói lọi, trong không
gian thậm chí còn mang theo hàn khí lạnh giá.

“Đi mau!” Sở Phi Dương khẽ quát một tiếng, cõng Quân Thư Ảnh còn

chưa tỉnh lại, nhanh chóng chạy ra phía ngoài.

Sở Vân Phi nhân cơ hội này tò mò liếc nhìn qua lỗ thủng trên cửa đá,

chỉ thấy con quái vật không lồ đó vẫn giơ móng vuốt giãy dụa lăn lộn kêu
to, giống như đang rất đau đớn. Nói thật tuy rằng kiếm của Sở Phi Dương
có sắc bén, thì vết thương này đối với nó mà nói, quả thực nhỏ bé giống
như muỗi đốt mà thôi.

Sở Vân Phi kéo tay Nguyên Tình cấp tốc chạy về phía trước, trong

miệng vừa nói: “Nguyên Tình ngươi nói đúng, ta thấy các ngươi đối với nó
không chỉ chiếu cố có hơn, mà nó quả thực được nuông chiều từ bé.”

Nguyên Tình nghi hoặc nhìn cậu một cái, nhưng đang chạy quá nhanh

khiến hắn không thể mở miệng nói cái gì, liền tiếp tục lao đầu chạy ra phía
ngoài.

Địa đạo đã dài hiện tại lại càng thêm dài đằng đẵng, giống như vô luận

chạy bao xa, thì tiếng ngâm kia vẫn vọng đến bên tai. Tiếng ngâm mang
theo hàn khí bên trong đó đã dần dần nổi lên biến hoá, giữa không trung
hợp thành những mũi băng sắc nhọn, từ phía sau bắn đến, đập tới trên thạch
bích ngay lập tức đông lại, sau đó vỡ vụn, chỉ để lại những lỗ thủng trên
vách đá.

Mấy người phải vừa chạy vừa tránh những mũi tên nhọn do hàn khí tạo

thành, tốc độ chậm lại. Đột nhiên có vài đạo băng tiễn tụ thành một bó từ
phía sau bắn đến, Sở Vân Phi đưa tay đẩy Nguyên Tình ngã nhào xuống
mặt đất, né sang một bên, vừa hướng phía trước hô: “Sở đại ca cẩn thận!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.