DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1197

Quân Thư Ảnh chỉ hé mắt, vì khó chịu mà một nữa nhắm lại, môi giật

giật, tiếng nói khàn khàn:“Chói quá.”

Sở Phi Dương cuống quýt lấy tay che lại mắt Quân Thư Ảnh:“Ngươi

ngủ lâu lắm rồi, đừng mở to mắt vội, sẽ thụ thương.”

Lòng bàn tay tạo ra một bóng râm, khiến cho hai mắt Quân Thư Ảnh

cảm thấy dễ chịu hơn. Y chớp chớp mắt, lông mi cọ cọ vào lòng bàn tay Sở
Phi Dương. Cảm giác ngưa ngứa từ lòng bàn tay chạm vào tận đáy lòng, Sở
Phi Dương chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại tựa như muốn hoá thành một
hồ nước mùa xuân. Xuyên qua kẽ ngón tay nhìn nhau, cái liếc mắt tựa như
lâu đến vạn năm, kỳ thực bất quá chỉ trong nháy mắt.

Quân Thư Ảnh khẽ mở mắt một cách khó khăn, qua kẽ ngón tay nhìn

Sở Phi Dương, mơ hồ trông thấy bạch quang bên trên đỉnh động. Ánh sáng
lọt qua khe hở cường liệt đến mức khiến cho hai mắt khô khốc sinh đau,
nhưng y vẫn thấy được vết nứt trên đỉnh động ngày càng mở rộng, từ vết
rạn đó chậm rãinhỏ ra từng giọt nước màu xanh đậm. Theo vết rạn, từng
giọt nước màu sắc kỳ lạ đó rơi càng lúc càng nhanh, từ phía xa xa đang
chảy dọc tới chỗ bọn họ, trong giây lát đã đến rất gần.

“Phi Dương, nguy hiểm!” Quân Thư Ảnh cắn răng nói, khe hở càng

ngày càng lớn cùng dịch thể kỳ dị chảy ra từ cường quang khiến cho đầu óc
y căn bản không mê man mà thêm phần cẩn thận lo lắng,cơ hồ là theo bản
năng, Quân Thư Ảnh đem toàn bộ khí lực trong cơ thể dồn vào cánh tay,
một phen đẩy Sở Phi Dương ra.

Trong tầm nhìn bạch quang mạnh mẽ, Quân Thư Ảnh chỉ cảm thấy

trước mắt sáng lên rồi lại tối sầm, hai mắt đau đớn e rắng chịu không nổi,
vội vã nhắm chặt lại.

Sở Phi Dương bất ngờ nên không kịp đề phòng bị Quân Thư Ảnh đẩy

xa vài bước, cũng chú ý đến dị trạng trên đỉnh đầu. Khe nứt kia mở rộng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.