DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1199

lạnh, nét mặt y mang theo chút mờ mịt. Tựa hồ bốn bề đều chứa hung
hiểm, không biết làm thế làm để chạy thoát.

Sở Phi Dương đem những biểu cảm mờ mịt không biết làm gì của Quân

Thư Ảnh thu vào trong mắt, thực đau lòng. Bọn họ lúc này rõ ràng chỉ cách
nhau có vài bước, lại giống như cả khoảng trời không thể vượt qua.

Sở Phi Dương cắn chặt răng— không, chỉ có hắn không cách nào bước

qua mà thôi, nhưng Quân Thư Ảnh có thể. Y có thể đi qua nọc độc cùng
băng tiễn này, một lần nữa trở về bên người hắn!

Sở Vân Phi lo lắng nhìn dòng nước xanh đậm càng ngày càng dày đặc,

thấy Quân Thư Ảnh vô pháp mở mắt ra, suy yếu mà ẩn tránh trên vách
tường, trong lòng như có lửa đốt: “Nguyên Tình, làm sao để đóng mấy cơ
quan kia lại?! Thời gian của Quân đại ca sắp hết rồi”.

Nguyên Tình lắc đầu: “Cơ quan này đã lâu không tu sửa, chịu không nổi

cơn tức giận của chung trùng mới phát động, ta cũng không có biện pháp.
Nhưng mà vẫn còn may nó đã trải qua thời gian khá lâu, bộ phận then chốt
sớm gỉ sét, căn bản không thể phát huy uy lực lớn nhất. Bằng không chúng
ta sớm đã chết mất xác rồi.”

Sở Phi Dương ở bên cạnh đột nhiên đi về phía trước một bước, thanh

âm trầm thấp bình tĩnh đến không ngờ:“Thư Ảnh, ngươi đừng sợ, từ từ
đứng dậy trước đã.”

Nguyên Tình có chút nghi hoặc nhìn hắn, đã thấy thân thể hắn cùng hai

tay bên sườn siết chặt đang vô pháp kiềm chế cơn run rẩy nhè nhẹ.Nhưng
thanh âmcủa hắn vẫn bình tĩnh như trước, giống như đang nắm chắc phần
thắng trong tay.

“Đừng mở mắt.” Sở Phi Dương thấy Quân Thư Ảnh một bên sờ soạng

thạch bích để đứng lên, một bên có ý đồ định mở mắt ra, vội ngăn lại:
“Trong địa đạo rất sáng, mắt của ngươi sẽ không chịu nổi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.