DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1201

nếu bước tới một chút là rơi vào trúng nơi nọc độc rơi xuống, toàn thân hắn
không khỏi toát mồ hôi lạnh, sau lưng áo hầu như đã ướt đẫm.

Quân Thư Ảnh đứng yên chỗ cũ, nguy hiểm bên người từ bốn phương

tám hướng đang đè ép y, y phải hao tổn hết khí lực mới khắc chế được bản
năng muốn chạy trốn của mình. Quân Thư Ảnh nhịn không được hít sâu rồi
thở ra một hơi, kỳ quái là trong tuyệt cảnh này hai mắt không thể nhìn
thấy,thì trong đáy lòng cư nhiên còn có một tia cảm giác an toàn đang vỗ về
thể xác và tinh thần của y.

“Được rồi, đứng yên ở đó không nên cử động, chờ lúc ta bảo ngươi đi

ngươi hãy bước về trước một bước, chỉ có thể đi từng bước!”

Đúng rồi… chính là thanh âm này, khiến cho y dù rơi vào tình cảnh nào

cũng không hoảng sợ. Giống như chỉ cần đem hết thảy giao cho hắn, thì
mọi bất an đều biến thành dư thừa, cũng không cần phải lo lắng.

Thật lâu trước kia Sở Phi Dương tựa hồ nói qua, hắn trúng một loại độc

dược tên là Quân Thư Ảnh, không muốn hoá giải, cam nguyện trầm luân.

Quân Thư Ảnh nghĩ lại hồi ức trước đây, khoé miệng không khỏi lộ ra

một chút tươi cười bất đắc dĩ.

Hiện giờ y thì sao? Y có phải cũng trúng một loại độc tên là Sở Phi

Dương hay không? Đem cả một chút cơ hội tìm đường sống đặt vào tay
hắn, không hề do dự mà tin tưởng hắn nhất định sẽ đưa mình ra khỏi khốn
cảnh.

Hy vọng lập tức được chạm vào hắn, mong muốn ngay tức khắc được

đôi tay mạnh mẽ của hắn ôm chặt… sự tín nhiệm cùng ỷ lại cực đoan như
vậy ngay cả bản thân y cũng thấy khó tin, thậm chí khiến Quân Thư Ảnh
mỗi khi nghĩ đến lại thấy tim đập dồn dập. Nhưng y cam tâm tình nguyện
tiếp tục chìm đắm vào sự tin tưởng mù quáng này, không muốn thanh tỉnh,
không cần thanh tỉnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.