“Này…. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Quân Thư Ảnh mở miệng
đầu tiên hỏi, ánh mắt không tự chủ được mà hướng về Sở Phi Dương ở bên
trái —— ách, là thân thể của Sở Phi Dương.
“Này, ta ở trong này, người nhìn đi đâu thế?!” Tay áo bên phải bị người
kia kéo kéo, thanh âm của Sở Vân Phi bất mãn nói.
Thanh âm đó khiến Quân Thư Ảnh cảm thấy thái dương nổi hằn gân
xanh, làm y cực kì khó chịu. Nhưng khi vừa nhìn đến trong cặp mắt xa lạ
kia có chút ấm áp quen thuộc, trong lòng không khỏi hòa hoãn một chút.
“Khụ,ta…. Ta chỉ là có điểm không quen mà thôi.” Quân Thư Ảnh mất
tự nhiên đáp.
Sở Vân Phi ở một bên nhìn hai người bọn họ lôi lôi kéo kéo —— thân
thể của chính mình lại đang thân mật tiếp xúc với bàn tay thon dài trắng
noãn của Quân Thư Ảnh, da thịt liền kề, mười ngón tay đan vào nhau, thật
không biết cảm giác này là gì……Sở Vân Phi giật giật ngón tay —— đây
là tay của Sở Phi Dương, đôi tay này nếu chạm vào thân thể đối diện trước
mặt sẽ khiến y phát ra thanh âm mà người khác chưa bao giờ nghe thấy,
nhất định có thể khiến người ta huyết mạch sôi sục….
Sở Vân Phi nghĩ nghĩ, cảm giác vô cùng xấu hổ, thầm mắng chính mình
sao lại có ý tưởng xấu xa như vậy, mạo phạm đến y.
Quân Thư Ảnh dư quang nơi khóe mắt nhìn sang khuôn mặt của Sở Phi
Dương đang làm bộ nhăn nhó, không khỏi một trận ác hàn.
“Ngươi! Ngươi lại nhìn hắn!”Sở Phi Dương tức giận nói.
Quân Thư Ảnh nhẹ nhàng đem bàn tay đang bị nắm rút trở về, bất đắc
dĩ nói: “Ngươi đừng suy nghĩ lung tung. Tốt nhấtmau tìm cách biến trở về
nguyên dạng đi.”