DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1244

“Ác nhân kia sống hay chết?” Lão nhân đột nhiên hỏi.

Sở Lân sửng sốt một chút, mới trả lời: “Con không giết gã.”

Lão nhân khẽ cười nói: “Lúc vi sư bắt được người này, đã từng liệt kê ra

cho con nghe một đại tội mà gã phạm phải. Lân nhi cảm thấy rằng, gã có
nên chết hay không?”

Sở Lân cúi đầu suy nghĩ một lát mới lại ngẩng đầu lên: “Gã đáng chết.”

“Vậy con vì sao không giết gã?”

“Con…sư phụ chỉ bảo con chặt tay phải của gã.” Sở Lân trả lời, rồi lại

cúi đầu.

“Lần đầu tiên Phi Dương thực luyện, sở dĩ chỉ mất một canh giờ, bởi vì

lòng hắn thủy chung chỉ có một mục đích, giết chết con mồi.” Lão nhân trở
lại ngồi vào ghế bành, nâng trà trản lên nói: “Giết chết con mồi, mặc kệ
ngươi muốn tay hắn, hay đầu hắn, cũng không còn là chuyện khó. Con
không tàn nhẫn bằng hắn, cho nên con không nhanh như hắn.”

Sở Lân căn môi dưới, thẳng tắp quỳ.

Lão nhân vung ống tay áo lên, một trận gió mang theo kình lực nâng

tiểu nhân nhi dậy.

“Lân Nhi lại đây.” Lão nhân vẫy tay, đợi Sở Lân đi đến trước mặt lão,

lão nhân mới ôm lấy cậu, lấy ngón tay xóa đi một ít vết máu trên gò má
cậu, hít một tiếng nói: “Không phải vi sư nói con không bằng phụ thân con.
Chẳng qua là con thiện lương hơn phụ thân con.”

“Phụ thân con là người thiện lương nhất, là người tốt nhất.” Sở Lân

ngẩng đầu nhìn lão nhân, nghiêm túc mà giải thích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.