DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1246

“Sư huynh giúp ngươi làm phép, để tiểu Lân nhi về sau vừa cao lớn lại

uy vũ!” Tiểu Tùng một bên cẩn thận khống chế lực đạo, một bên cười nói
cùng Sở Lân.

“Giống như phụ thân ta sao?” Sở Lân tò mò hỏi

“Đúng, giống cha ngươi – sư huynh của ta.” Tiểu từng điểm điểm cái

mũi nhỏ của cậu, cười đáp: “Lúc trước chính sư phụ tự tay giúp đại dư
huynh ấn a. Bằng không hắn luyện võ từ rất sớm, sao có thể trở thành một
tên ngốc cao to như vậy.”

“Phụ thân ta mới không ngốc…” Sở Lân lẩm bẩm, mở cái miệng nhỏ

nhắn hồng nhuận ra trách cứ, bắt đầu có chút buồn ngủ.

Tiểu Tùng xoa bóp toàn thân Sở Lân một lần, rồi thu thập đồ đạc xong,

mới thổi tắt ngọn đèn dầu, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Sở Lân trong bóng đêm mở mắt ra, bàn tay nhỏ bé sờ soạng dưới cái

gối, lấy ra ba khỏa hạt đào, hai khỏa hơi lớn hơn một chút, một khỏa nhỏ
hơn, đặt ở trước mặt lẳng lặng nhìn một lát, nhẹ nhàng nói: “Phụ thân, a
cha, ca ca ngủ ngon.”

Cùng lúc đó, xa xa trên Lãng Nguyệt Sơn ——

Rõ ràng đã sớm ngoan ngoãn đi vào giấc ngủ, lúc này Tiểu Thạch Đầu

lại đột nhiên chuyển tỉnh, bắt đầu đại khóc đại nháo, nước mắt trong suốt
tràn ra khỏi hốc mắt, chảy đầy hai má trắng mềm: “Ta muốn Lân Nhi, ta
muốn Lân Nhi….”

Tín Vân Thâm trong thư phòng nghe thấy tiếng vang, vài bước chạy tới,

châm nến, ôm Tiểu Thạch Đầu vào lòng yêu thương dỗ dành, nhưng mà dù
dỗ thế nào cũng không được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.