DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1266

Sở Phi Dương nhìn về phía y: “Làm sao vậy, còn có chuyện gì nữa

sao?”

Quân Thư Ảnh có chút buồn bực: “Không có phép ngươi đi.”

Sở Phi Dương nhíu mày, buông kiếm đi tới bên cạnh Quân Thư Ảnh,

ôm vai Quân Thư Ảnh nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì, nói chung, hôm nay không cho phép ngươi lên núi.”

Quân Thư Ảnh mím mím môi, không hài lòng nhẫn nại nói.

Sở Phi Dương kéo cái ghế qua, ngồi xuống bên cạnh Quân Thư Ảnh:

“Được được, ta không lên núi. Nhưng dù sao ngươi cũng phải cho ta một
cái lí do ha, hai ngày nay ngươi vẫn không vui, hỏi ngươi thì ngươi lại
không chịu nói…”

“Ta không phải không vui.” Quân Thư Ảnh trách móc, nhìn khuôn mặt

bình tĩnh của Sở Phi Dương, trong lòng lại đầy phiền loạn.

Ngươi cũng chỉ nhớ tới Thanh Phong Kiếm Phái của ngươi, một chút

cũng không nhớ đến Lân Nhi của chúng ta. Mặc dù vậy, đã trải qua nhiều
năm, nhưng Quân Thư Ảnh vẫn không thể thản nhiên nói ra miệng trước
Sở Phi Dương. Y không phải loại người sẽ tuỳ tiện oán giận, thế nhưng lúc
này, y cho rằng Sở Phi Dương đã quá đáng quá mức rồi…

Sở Phi Dương thán một câu, vươn tay giay giay mi gian của y: “Còn nói

không phải không vui, lông mày nhăn tít lại rồi kìa. Ta là như thế nào của
ngươi a, có chuyện gì mà cứ phải giấu diếm ta chứ.”

Không phải ta muốn giấu diếm, rõ ràng là ngươi hoàn toàn không nhớ.

Quân Thư Ảnh càng nghĩ càng không cam lòng. Nghiêng đầu thoát khỏi
tay Sở Phi Dương, không kiên nhẫn nói: “Nói chung hôm nay không cho
phép ngươi đi bất cứ đâu, mấy hôm trước ngày nào ngươi cũng chạy lên
núi, thế là cũng đủ rồi, hôm nay ngươi lưu lại bồi Tiểu Thạch Đầu cho ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.