DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1296

Ngưu trưởng lão khẽ vươn tay đem băng đại kia vơ vào lòng bàn tay,

chống đỡ được một chiêu này, nội lực tất nhiên cũng không phải giang hồ
nhân sĩ thông thường có thể sở hữu, so với vẻ xấu xí bên ngoài thật không
xứng. Trưởng lão vâng vâng dạ dạ đáp lễ rồi cúi đầu khom lưng đi ra ngoài,
một mực thối lui đến tận cửa mới dám thở ra một hơi thật dài.

Sự tình tất thảy đã đem ra nói, lý lẽ cũng nói cả rồi, giáo chủ đại nhân tự

mình không nghe, sau này tiếp tục có chuyện gì, oán cũng không được oán
lão. Chỉ là thương thay cho Yến tiểu chủ tử, chọc cho giáo chủ đại nhân
giận dữ như vậy, chỉ mong giáo chủ đại nhân đừng quên thương hoa tiếc
ngọc thì tốt. Ngưu trưởng lão than thở suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng
đem băng đại đặt ở trên dầu mình, lo lắng bất an mà rời đi.

Thanh Lang ở trong đại điện chờ đợi rồi đợi chờ, hơn một canh giờ cư

nhiên ngay cả quỷ thần cũng không dám cùng y trình diện. Vốn dĩ còn có
thể khắc chế một chút nhưng chờ đợi kéo dài làm hao mòn kiên nhẫn của y,
sắp bùng nổ thì chợt thấy một bóng dáng không biết trời cao đất dầy, đang
vui vẻ như một con chim nhỏ từ ngoài điện chạy như bay vào, Thanh Lang
cảm giác mình đã bị lửa giận thiêu cháy.

“Thanh đại ca, ngươi tìm ta?” Yến Kỳ sải mấy bước lên bậc thang, phi

thường tùy ý mà khoát tay, kêu đám tỳ nữ nô phó đứng hầu bên cạnh tất cả
lui ra. Chờ đến khi đại điện chỉ còn lại hắn cùng với Thanh Lang, Yến Kỳ
tựa hồ hoàn toàn không chú ý đến Thanh Lang khắp người không vui, bổ
nhào vào trong ngực y, ngửa mặt lên khôn khéo kêu lên: “Thanh đại ca…”

Lại bộ dạng này, lại bộ dạng này!!!

Đây chính là bộ dạng sau mỗi lần gây họa bị y nhìn thấu, người này

điệu bộphi thường không có thành ý…

“Ca cái gì mà ca!” Thanh Lang trừng mắt liếc hắn một cái, tàn nhẫn đẩy

ra đại mỹ nhân mà tâm tưởng yêu thương nhất, lông mày dựng đứng, giáo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.