DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1311

Ngoài đại môn truyền đến một trận tiếng đập cửa dồn dập, Sở Phi

Dương buộc vi quần (tạp dề) lên, giơ giơ cái thìa, từ trong phòng bếp đi ra,
mở đại môn.

Người ngoài cửa vừa thấy một thân ăn mặc của Sở Phi Dương thì

thoáng ngẩn người, mới khom lưng chắp tay nói: “Sở đại hiệp, giáo chủ
nhà ta tới bái phỏng, nói ta trước tới gõ cửa.”

Sở Phi Dương nhìu mày, nhìn về phía sau người nọ. Trước đây Thanh

Lang mỗi lần đến đều phải gióng trống khua chiêng, chỉ sợ người khác
không biết y đến, lần này lại khiêm tốn bất thường, ngay cả thuộc hạ đều
giả trang thành thương nhân bình thường.

Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề.

Sở Phi Dương khẽ động cái thìa, nhíu mày nói: “Đại hiệp hiện tại vốn

không rảnh, nói giáo chủ ngươi đi chỗ khác chơi.”

“Thật ra… Thật ra giáo chủ đã vào trong rồi… Chẳng qua là nói ta chờ

ở đây gõ cửa…” Người nọ vẻ mặt khó xử nói.

“Thanh Lang!” Sở Phi Dương nghiến răng lầm bầm, xoay người trở vào

viện tử. Vừa tới phòng bếp đã thấy Thanh Lang đang cầm lấy một cái chén
nhỏ đựng canh chậm rãi uống.

Thanh Lang thấy Sở Phi Dương thì mỉm cười tán thưởng: “Canh này

quá mỹ vị, Sở đại hiệp ăn mặc như thế này nhìn cũng không tồi. Tay nghề
Sở huynh tốt thật, có thể sánh với đầu bếp hoàn hảo của Thiên Nhất giáo ta.
Chờ sau khi Sở huynh không làm đại hiệp nữa, có thể cân nhắc tới việc đến
Thiên Nhất giáo ta kiếm miếng cơm ăn.”

“Thanh giáo chủ cũng không tự đem mình là ngoại nhân.” Sở Phi

Dương khẽ hừ một tiếng, buông thìa xuống, cởi bỏ vi quần, ngồi xuống
ghế, nói: “Nói đi, Thanh giáo chủ lần này gặp phiền toái gì sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.