DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1409

phải hai chúng ta ở chỗ này, ngươi sớm đã bị phong nữ nhân (người đàn bà
bị điên) này dìm chết rồi. Ngươi bây giờ còn có lo lắng cho chúng ta sao?
Trước tiên lo lắng cho chính đại thúc đi.”

Tống bộ đầu mạnh mẽ chống đỡ cố gắng phải thanh tỉnh chốc lát, Sở Kỳ

lời còn chưa dứt hắn lại lâm vào hôn mê.

Sở Lân nói: “Ca ca, không cần cùng nàng phí lời, cứu người quan trọng

hơn.”

Bên kia mũi thuyền bạch y nữ tử cũng đã phục hồi tinh thần, mạnh tay

vung lên, một đạo trường tiên (roi da dài) màu ngân bạch uy vũ theo gió mà
bay tới.

Sở Lân một phen kéo Sở Kỳ lại, đem hắn thoát khỏi phạm vi công kích

của roi da.

Bạch y nữ tử nghiến răng, thu hồi roi da nắm trong tay, oán giận nói:

“Ta ghét nhất là xú nam nhân luôn tự cho mình là đúng!”

Sở Kỳ không hiểu ra sao, nhìn nàng một cái, nói: “Ngươi đang nói cái

gì? Đại tỷ ngươi đừng có mà nói giống như oán phụ bị chúng ta vứt bỏ như
vậy chứ. Ta cũng là rất chán ghét xuẩn nữ nhân (người đàn bà ngu ngốc)
chẳng phân biệt được phải trái.”

Sở Lân lo lắng đến Tống bộ đầu cùng bọn bộ khoái sắp chống đỡ không

nổi. Nước sông mùa này vẫn còn vô cùng lạnh giá, không biết bọn họ ở
trong nước đã bao lâu, cũng không biết hai kẻ Vô Cực sơn trang này có hay
không đã làm gì họ, nếu như không nhanh chóng đem bọn họ vớt lên, chỉ e
sẽ không kịp.

Sở Lân còn chưa nói ra lo lắng của mình, Sở Kỳ đối với y đã cùng một

suy nghĩ. Hắn trong tay áo lấy ra một sợi dây nhỏ, sợi dây nhìn qua hết sức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.