DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 145

“Không phải! Ta muốn hỏi tại sao ngươi điểm huyệt ta?” Quân Thư Ảnh

tức giận quát.

Sở Phi Dương cười nói: “Thì ngươi đã nói suy nghĩ của chúng ta bất

đồng, ta không cần thuyết phục ngươi nữa. Nhưng đối với ngươi không
dùng mưu không được. Ta muốn ra ngoài lo liệu chút việc, ngươi cứ ngoan
ngoãn mà ở trong phòng đi.” Nói xong hắn đỡ Quân Thư Ảnh lên giường,
hoàn toàn không nhìn tới đôi mắt hung tợn, cũng vờ như không nghe những
câu y chửi rủa hắn như “tiểu nhân đê tiện”, “ngụy quân tử.”

———————————-

Trên phố có một ngôi nhà mộc mạc ở giữa khách điếm và cửa hiệu may

y phục. Trên cánh cửa để ngỏ có treo bảng hiệu ghi: “Dược điếm.”

“Không cần làm gì khác, mỗi ngày uống một thang là tốt rồi. Lão đại

phu mặt mũi hiền lành ân cần dặn dò chàng thanh niên anh tuấn trước mặt
mình. “Lần đầu tiên được làm phụ thân luôn như vậy. Có việc gì cứ đến tìm
lão phu, lão phu có thể theo ngươi đến nhà khám bệnh.

Sở Phi Dương xấu hổ cười cười. Hắn chỉ hỏi là phải chăm sóc người

mang thai như thế nào – đương nhiên là vì hắn không có kinh nghiệm về
việc này – nhưng chẳng hiểu sao lại khiến lão đại phu này vui đến vậy.

“Ngươi thật là biết chăm sóc nương tử cẩn thận. Nàng thật là có phúc

a.” Lão đại phu gật gù vuốt ve chòm râu. Sở Phi Dương khẽ lắc đầu. Nếu
để Quân Thư Ảnh nghe được câu nói này, không biết y sẽ nộ khí xung thiên
đến mức nào.

“Đại phu, có phải những người mang thai sẽ trở nên đặc biệt khó tính?

Lão có cách nào không?” Trước khi đi, Sở Phi Dương hỏi một câu cực kỳ
quan trọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.