DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1498

“Thì ra là ngươi nghĩ ta như vậy a, Tiểu Phóng.” Tín Vân Thâm ngồi

trên ghế, ôm chặt eo Cao Phóng, ngửa đầu nhìn y cười nói, “Ta hiện tại
cũng không trở nên tầm thường a.”

Cao Phóng nhìn hắn tươi cười nịnh nọt, cũng nhịn không được mặt lộ

tiếu ý, đưa tay che kín hai con mắt đen láy kia, cúi đầu xuống, đem đôi môi
mang theo ý cười nhẹ nhàng đặt lên trên môi hắn.

Tại một viện tử khác cách đó không xa, Sở Phi Dương đang tò mò vây

lấy Quân Thư Ảnh: “Thư Ảnh, lau binh khí a?”

Quân Thư Ảnh thản nhiên nhìn hắn một cái, lại cúi đầu tiếp tục lau lau

một đống ám khí đặt la liệt trên bàn, lặng thinh không nói.

Sở Phi Dương chỉ cảm thấy mình bị một phen tai bay vạ gió. Rõ ràng

lúc gần tối tâm tình còn rất tốt, nhưng sau khi từ sơn môn trở về Quân Thư
Ảnh lại không thèm để ý đến hắn. Tựa hồ là Yến Kỳ chọc giận y. Nhưng
mà ̣tại sao mỗi lần y bị Yến Kỳ chọc giận, là y như rằng tai họa lại đổ lên
đầu hắn chứ?

Sở Phi Dương dựa vào chiếc bàn Quân Thư Ảnh đang bày ra ám khí, sờ

sờ cằm nói: “Yến Kỳ rốt cuộc đã nói gì với ngươi? Ngươi nếu không nói
cho ta biết, ta sẽ đi tìm Thanh Lang hỏi một chút.”

Quân Thư Ảnh nghe vậy tay khựng lại một chút, ánh mắt giống như dao

găm bắn về phía hắn: “Ngươi dám!”

“Ngươi nghĩ ta có dám hay không?” Sở Phi Dương lại cứ muốn cùng y

khiêu chiến, Quân Thư Ảnh căm giận cũng chỉ có thể tức tối mà nhìn hắn.

Cuối cùng Quân Thư Ảnh khoát tay, giống như không kiên nhẫn, nói:

“Được rồi Phi Dương, ngươi cần làm gì thì đi làm đi, không nên ở đây cố
tình gây sự với ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.