“Bị khống chế?” Thanh Lang nhìn thoáng qua Sở Phi Dương, “Vũ
phách chính là có tác dụng như vậy?”
Có người muốn khống chế Sở Phi Dương, Quân Thư Ảnh nhìn Thạch
Lệ không khác gì con rối lại càng thêm căm hận chán ghét.
Sở Phi Dương cảm giác được khí tức người bên cạnh, đưa tay nắm lấy
ngón tay y, trấn an.
“Thạch Lệ rõ ràng bị khống chế. Hiện tại người trên đỉnh núi, hẳn là
người của Vô Cực sơn trang.” Sở Phi Dương nói, “Thanh âm này chính là
nội lực dẫn âm, người này nhất định công lực thâm hậu, chúng ta phải cẩn
thận, quăng một mẻ lưới bắt hắn lại.”
Đối với đề nghị của Sở Phi Dương, không ai có dị nghị. Mấy người đi
theo sau Thạch Lệ, chậm rãi nhẫn nại đi lên đỉnh núi.
“Không biết trên đỉnh núi có bao nhiêu người. Loại thanh âm này…”
Tuy rằng biết rõ là uổng công, nhưng Tín Vân Thâm vẫn là chịu không nổi
mà bịt tai lại, nói “Người đánh thức cũng không phải là một hai người, bọn
chúng ngược lại rất tự tin có thể tẩu thoát, cũng là rất xem thường Thanh
Phong kiếm phái ta rồi.”
“Sở huynh nếu quả thực bị khống chế, Thanh Phong phái có bao nhiêu
người cũng vô dụng.” Thanh Lang cười một tiếng nói, “Các ngươi cam
lòng cùng Đại sư huynh của ngươi đao thật thương thật mà đối đầu? Dù
cho trên núi chỉ có một người, còn có Sở huynh đi theo thì cũng có thể an
toàn ly khai.”
“Đáng tiếc toan tính của bọn chúng đã đổ bể.” Quân Thư Ảnh hừ lạnh
một tiếng, “Dù có bao nhiêu người đến đây, cũng phải làm cho bọn chúng
chết không có chỗ chôn!”