DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1537

“Vô Cực sơn trang rốt cuộc có cái gì khiến cho mỗi người các ngươi đối

với bọn chúng tâm trung bất nhị như vậy?” Trình Tuyết Tường cũng nhịn
không được mà hỏi. Lòng người vốn là bao nhiêu phức tạp, trong khi
những kẻ đầu nhập Vô Cực sơn trang thần trí đều thanh tỉnh, làm sao lại có
thể dễ dàng bị Vô Cực sơn trang nắm trong lòng bàn tay, kẻ nào cũng tuyệt
đối trung thành?

Nếu nói gã đệ tử Thanh Phong kiếm phái kia còn có một chút dấu hiệu

điên cuồng thì Thạch Lệ này lại hoàn toàn tỉnh táo, còn có thể hoàn hảo
diễn trò đến lừa gạt mọi người. Vô Cực sơn trang và nữ tử kia có tài đức gì
mà có thể nắm trong tay lòng người như vậy?

Thạch Lệ lại chỉ nhìn Sở Phi Dương, không mở miệng, kẹp lấy Cầm

Anh từng bước lùi về phía sau.

Phía sau gã chính là vực sâu vạn trượng, nếu như ngã xuống thì chỉ có

thể có một kết cục là thịt nát xương tan.

Ở đây ai cũng nhìn ra là gã đang quyết tâm tìm đến cái chết, thậm chí là

muốn mang theo cả Cầm Anh cùng chết. Nhưng Cầm Anh lại chẳng mảy
may, chỉ thì thào hỏi tại sao, hai tay nắm lấy cánh tay Thạch Lệ, khát cầu
một đáp án.

Nếu gã muốn sống sót đột phá vòng vây, mấy người Sở Phi Dương nhất

định có thể dễ dàng bắt gã lại, cứu Cầm Anh. Nhưng gã lại đang đứng bên
bờ vực, còn muốn mang theo Cầm Anh cùng chết, sự tình thật không dễ
dàng giải quyết.

“Thạch Lệ, ngươi vì sao hận ta như vậy?” Sở Phi Dương đột nhiên nói.

Thạch Lệ lặng đi một chút, tựa như không nghĩ Sở Phi Dương sẽ hỏi.

Sở Phi Dương đứng trước mặt Thạch Lệ, dang hai tay: “Ngươi nếu đã

muốn tìm đến cái chết, chẳng lẽ không nghĩ trước khi chết nên cầu một cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.