DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1634

“Ngươi cứ nói đi.” Cao Phóng giương mắt nhìn y, một đôi mắt đen láy

được ánh lửa chiếu rọi có phần sâu kín.

Thanh âm Quân Thư Ảnh từ phía sau truyền đến: “Có muốn ta cho

ngươi một châm không? Để ngươi nhìn xem đó có phải là thật hay giả!”

“Thư Ảnh công tử cẩn thận dưới chân, phía trước có rất nhiều đá vụn.”

“…”

Thanh âm mấy người phá vỡ sự im lặng, bởi vậy nên cảm giác bị bóng

tối vây hãm giảm đi rất nhiều. Dọc đường cũng không gặp trắc trở gì nhưng
thông đạo này so với cái trước thì quanh co hơn, bởi vậy dù một đường đi
thẳng nhưng vẫn tốn nhiều thời gian hơn một chút mới thấy lối ra.

Không có gì bất ngờ, mọi người lại một lần nữa quay trở lại sơn động

ban đầu.

Thanh Lang lại khắc tiêu ký lên cửa động, ánh lửa trong tay đột nhiên

chớp lên vài cái rồi tắt lịm. Một chút ánh sáng duy nhất cũng không còn,
bóng tối lại một lần nữa bao trùm. Từ lúc tiến vào sơn động đến giờ cũng
khá lâu, bên ngoài đại khái trời đã tối. Cảm giác lạnh lẽo bắt đầu xâm
chiếm, len lỏi vào từng mảnh da. Quân Thư Ảnh tuy có nội lực hộ thể
nhưng loại cảm giác này vẫn là hết sức khó chịu.

Thanh Lang ném cây đuốc đi, thở dài một hơi nói: “Giờ thì lửa cũng

không còn, cũng không biết khi nào mới có thể thoát ra khỏi cái địa phương
quỷ quái này.”

Cao Phóng mở miệng nói: “Nếu như tất cả những thứ chúng ta chứng

kiến đều là ảo ảnh thì cho dù lối ra có gần ngay trước mắt cũng là nhìn
không thấy, vậy chúng ta sao có thể biết được đường mình đi là đúng hay
sai? Có lẽ vừa rồi đi ngang qua nhưng vì nhìn không thấy nên mới bỏ lỡ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.