DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1639

“Phá giải như thế nào không thể dùng miệng để nói, đây cũng là chỗ ảo

diệu của trận pháp này.” Sở Phi Dương cười cười nhìn một lượt mấy người,
“Nhưng đòi hỏi các ngươi phải hoàn toàn tin tưởng ta.”

Thanh Lang tiến lên vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Sở huynh, trên giang hồ này

nếu ngay cả huynh cũng không tin tưởng thì ta chẳng còn có ai để có thể tin
tưởng đi.”

“Tại hạ đương nhiên cũng tin tưởng Sở đại hiệp.” Trình Tuyết Tường

gật đầu nói.

Quân Thư Ảnh cùng Cao Phóng đứng ở một chỗ, hai người thậm chí

không cần mở miệng. Sở Phi Dương cười cười: “Tốt lắm, vậy mọi người
trước tiên bịt mắt lại đi.”

Trong sơn động hắc ám khó lường này, nếu đem hai mắt bịt kín lại thì

chẳng khác nào là chặt đứt giác quan quan trọng nhất có phản ứng với bên
ngoài. Nhưng Sở Phi Dương vừa nói xong, mọi người đều không do dự mà
xé một mảnh vải, bịt kín hai mắt lại.

Trước mắt một mảnh tối đen, ngay cả một chút ánh sáng yếu ớt lúc

trước cũng không còn, Quân Thư Ảnh đưa tay sờ sờ hai mắt, liền bị một
bàn tay ấm áp bắt được, sau đó bị hôn.

“Sở Phi Dương!” Chờ sau khi hắn buông ra, Quân Thư Ảnh mới oán

hận kêu lên một tiếng khe khẽ. Ở loại tình huống này cũng không quên lợi
dụng, người này thật chẳng biết chừng mực.

Sở Phi Dương ghé vào lỗ tai y, cười nhẹ một tiếng, lại khẽ hôn lên mặt

y: “Ra tới bên ngoài chúng ta sẽ lại tái kiến.”

Quân Thư Ảnh nghe vậy, chần chừ một chút mới nói: “Ngươi thật sự có

tự tin phá giải được trận pháp này?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.