DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1659

“Nghiêm môn chủ, ngươi thấy sao rồi?” Trình Tuyết Tường ngồi xuống,

nhìn vào hai mắt Hứa Trực, hỏi.

Hứa Trực ý thức vẫn mơ hồ, chỉ lẩm bẩm: “Bọn họ chết không đau đớn

là tốt rồi, không đau đớn là tốt rồi…”

Trình Tuyết Tường quay đầu nhìn Sở Phi Dương và Thanh Lang lắc đầu

rồi lại đứng dậy để Hạng Ninh Tử tiếp tục chiếu cố lão.

“Lão gia hỏa này khẳng định còn có việc giấu giếm chúng ta.” Quân

Thư Ảnh nói, “Hồng thủy lần này rất kỳ lạ, nói không chừng chính là do
lão đã đụng trúng cơ quan nào đó.”

Sở Phi Dương gật đầu: “Vậy chúng ta cùng đi xem xét một chút.”

Bởi vì được trận hồng thủy gột rửa một lượt, dọc theo đường đi đều có

dấu vết di chuyển rất rõ ràng, mấy người không phí một chút khí lực đã có
thể đi tới một sơn động khác.

Sơn động này so với hai cái trước ngột ngạt hơn nhiều. Mấy người vừa

bước vào cơ hồ đã bị cảnh tượng phía trước làm cho hoa mắt.

Trong sơn động rõ ràng có dấu vết cuộc sống sinh hoạt của con người.

Một chiếc giường đá đặt trong cùng, phía trên thậm chí còn có màn lụa rủ
xuống. Trên vách động bên cạnh giường đá được tạc mấy ô vuông, trên đó
bày biện vài quyển sách. Sở Phi Dương cầm lấy một quyển, trang sách cũ
đến nỗi vừa mới lật ra đã nát tươm.

Ngoài ra, khiến cho mọi người kinh ngạc nhất chính là trên vách động ở

nơi cao nhất được khảm một hàng dạ minh châu.

Mười mấy khối dạ minh châu phát ra quang mang thanh khiết, thắp sáng

khắp sơn động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.